Bư cau có vì không tìm được ví của Bư. Mẹ cũng cáu khi thấy Bư cáu. Hai mẹ con cùng vùng vằng.
Bư bảo: không thích mẹ.
Mẹ bảo: Không thích thì thôi.
Mẹ: Bư không thích mẹ nữa đúng không?
Bư: (quay ra cười) the anger is gone, Mommy (cơn giận đi rồi mà mẹ). (chạy lại gần và vỗ vỗ mẹ)
1 tiếng sau:
Mẹ: Bư không thích mẹ à? (hỏi thử lại xem hắn ra có nói lại cảm nhận ban nãy không)
Bư: The anger is gone. I sit (sat) in one place. The anger was angry so he went away. Or maybe SHE? (Cơn giận đi rồi. Con chỉ ngồi một chỗ. Cơn giận tức quá, thế là nó cũng đi luôn.)
**
Dạy trẻ con về cảm xúc và về giới hạn hành vi của chúng rất quan trọng.
Bạn không cần phải là bậc thầy về cảm xúc mới có thể dạy được con.
Khi bạn dạy chúng, một lúc nào đó bất thình lình, chúng sẽ dạy lại bạn. Và bạn sẽ giật mình, ngạc nhiên, và biết ơn chúng, cũng như cảm nhận được vị ngọt của những cố gắng của chính bạn.
Hãy giúp chúng gọi tên cảm xúc, quan sát cảm xúc, chấp nhận cảm xúc. Quá trình học không dễ dàng, nhưng học càng sớm và luyện tập càng nhiều, các cá nhân sẽ ngày càng hoàn thiện khả năng đối diện cảm xúc và vượt qua cảm xúc,
Cảm xúc không xấu, không tốt. Đừng phủ nhận chúng. Phủ nhận và bạn cũng như con cái bạn sẽ bị đè nén. Hoặc thả mình theo chúng, bạn sẽ hối hận về những điều bạn nói và làm. Không bao giờ để cảm xúc làm ông chủ của bạn. Chúng sẽ trở thành một trong những gông cùm lớn nhất đời bạn.
Chúng không phải là bạn. Hít thở và chào tạm biệt để lần sau gặp lại. Bạn cũng nhớ nói với con điều đó và tập cùng con.