Đứa trẻ bị ấu dâm lớn lên sẽ như thế này?

Tôi không thể ngủ được vì đọc inbox của một bạn nữ tầm tuổi mình. Bạn ấy muốn tôi đăng lên. Các anh chị nên đọc để thấy rằng, chúng ta không được phép im lặng thoả hiệp với kẻ ấu dâm. Trong trường hợp này, im lặng cũng là tội ác. 
—– (dẫn nguồn facebook Bạch Hoàn) 
Đứa trẻ bị ấu dâm lớn lên sẽ như thế này?
Như mình.
Lúc đó mình 12 tuổi, đi đâu cũng được cô bác khen xinh. Chú em kết nghĩa của bố mẹ mình đặc biệt yêu quý mình. Cứ sang nhà chơi là nhảy vào ôm hôn trước mặt bố mẹ mình. Tết bố mẹ mua cho cái váy đỏ kim tuyến, đánh son đỏ cho mình xinh nổi bật. Chú em kết nghĩa của bố mẹ mình xuýt xoa khen ngợi, còn lấy ảnh mình ra in riêng tặng bố mẹ mình, mang lên treo cho đẹp. 
Chuyện có như thế thì đời mình chắc sẽ đẹp chán. Nhưng không. Hè năm 1998 mẹ mình bỏ trốn để cố đẻ con trai. Mình ở với bố và bà. Lúc ý nhà mình ở khu tập thể ban quản lý trồng rừng. Trước cửa nhà là cả 1 vườn ươm cây rộng lớn. Lũ trẻ con trong xóm hay chơi trốn tìm trong đó. 
Tối hôm ý mình vẫn chơi với thằng Quyết, Tân tít, anh Minh, cái Hoà. Đến lượt phiên mình chạy đi trốn. Mình núp vào bụi vườn ươm cây như mọi lần chơi. Thì tự nhiên có chú em của bố từ đâu nhảy vào núp cùng. 
Mình là đứa bé 12 tuổi và đang mải trốn bạn. Chú bắt đầu ôm hôn mình như mọi khi nên mình không phản ứng gì. Nhưng đến lúc chú bắt đầu thò tay vào vê đầu ngực mới nhú của mình thì thầm hỏi: Đây là cái gì thế? Thủ thỉ nhắc đi nhắc lại. Mình vẫn đang im trốn bạn nên không trả lời. Chú tiếp tục lột quần lót và lật váy lên để úp mặt vào người mình. Thì lúc ý mình mới phản ứng nhảy choàm ra vì đang chơi sao đi lột quần áo mình. Tạo tiếng động. Thằng Quyết con bác Kiên bảo vệ cơ quan chạy ra xì mình. Vậy là mình thoát.
Khi mình về nhà thấy chú ngồi đấy nói chuyện với bố mình, và vẫn như mọi khi, nhảy ra ôm hôn trước mặt bố tiếp. Sau đó mình kể lại cho bố. Bố mình không quan tâm.
Trẻ con mà, nhanh quên thì cũng chẳng sao. Mình cũng vậy. Nhưng chỉ 2 năm sau, mình bắt đầu dậy thì, bắt đầu đọc biết tình yêu là gì, bắt đầu đọc biết trinh tiết là gì, bắt đầu đọc biết về sự thiêng liêng mong chờ nụ hôn đầu, lần đụng chạm tay đầu tiên như thế nào. Mình nhớ ra lần đầu tiên của mình với sự kinh tởm trào dâng. Mình chưa bị hiếp, nhưng đã bị ấu dâm, bị dâm ô. 
Rồi lớn hơn chút, nghe đứa bạn gái hạnh phúc thủ thỉ về lần đầu tiên cầm tay bạn trai, sự rung cảm thiêng liêng lần đầu tiên chúng nó ôm hôn, bạn trai nó chạm tay vào người nó thế nào. Mình không có. Chỉ có tởm lợm, ác mộng thôi.
Thay bằng việc đấm cho hắn 1 trận, thì bố mình coi như không, anh em vẫn thân thiết như thường. Họ bắt đầu để ý đến việc nhiều bạn trai gửi thư tỏ tình với mình. Lúc thì rình nghe trộm điện thoại, lúc thì đi theo dõi xem mình đi đâu. Luôn luôn nhốt mình trong nhà bởi vì mình được nhiều bạn nam đồng trang lứa để ý. Ngày ngày đe doạ nếu mày dám yêu thằng nào, mất trinh thì sẽ làm sao. Luôn miệng chửi mình là con đĩ. Đến bây h, khi đã 32 tuổi, mình vẫn không thể thông cảm hay hiểu cho sự bệnh hoạn của bố mẹ mình.
Kẻ ấu dâm không bị trừng phạt thì sẽ như thế nào? 
Sẽ như chú em kết nghĩa của bố mẹ mình. Chú ý là giảng viên. Vậy nên vợ chú ý bắt quả tang dan díu với sinh viên vô số lần không chừa. Rồi chú ý dâm ô cô hàng xóm, bị chồng cô hàng xóm chém cho đứt tay thế nào. Công an đến, lại thành lỗi của chú hàng xóm. Những vụ ý mình đều đến chứng kiến diễn biến. Mẹ mình hào hứng kể về những vụ việc ý cho các con nghe. Nhưng không hề đả động gì đến việc mình bị ấu dâm. Bố mẹ mình không quan tâm.
Mình lớn lên với sự khiếm khuyết ấy. Mình sợ khi có bạn nam nào đến ngỏ lời, mình chạy trốn. Khi 20 mình mới bắt đầu dám yêu và chỉ chọn người quen biết lâu năm, gia đình chơi với nhau. Tình yêu ý có tốt đẹp không? Không, vì mình ko tin, tâm hồn đầy ngờ vực.
Đến bây giờ mình có bình thường không? 
Không. Cứ vô tình xem bộ phim có cảnh ấu dâm là mình không bình tĩnh được. Cứ đọc tin về ấu dâm mình ngồi khóc. Sự đau đớn này rõ ràng nhất khi mình nhận biết ấu dâm là gì qua báo đài. Oán hận cào xé. Mình luôn muốn gào khóc giãy giụa để vạch tội kẻ ác thú. Nhưng lại câm nín vì có hay gì, có chữa được gì đâu, có ai bảo vệ mình, bố mẹ mình còn kệ nữa là. Cứ như vậy, vật vã đến bây h, tự dằn vặt, tự nuốt căm hờn đến bây giờ. Năm nay mình 32 tuổi. 
Khi mình 27 tuổi, mình nhắc lại, hỏi lại bố mẹ mình sao mình bị ấu dâm lại không có phản ứng gì. Họ tiếp tục im lặng. Mình oán thằng em kết nghĩa của bố mẹ mình ít, mình oán bố mẹ mình là nhiều. 
Khi đọc về bố mẹ bé gái bị ấu dâm ở thang máy. Anh chị ý chọn im lặng. Cũng như bố mẹ mình. Mình căm phẫn tột độ. Vì  lại thêm 1 đứa bé gái phải sống cuộc đời như mình. Anh chị giống bố mẹ em, thế thì khác gì kẻ cướp đến nhà, anh chị giữ tay con cho kẻ ấu dâm hiếp. 20 năm bắt em nhìn kẻ ấu dâm mình nhởn nhơ.
Mình có ý định viết 1 cuốn sách về cuộc đời mình, về những điều hạnh phúc mà mình đang có với chồng. Để chị em nào đang chìm trong u uất, thấy rằng vẫn còn tia sáng trong cuộc đời này. Câu chuyện ấu dâm này sẽ chỉ là 1 chapter nhỏ kể về chặng đường đã đi qua. Vì mình không cần sự thương cảm.  Mình nói với chồng mình về việc sẽ viết lên cho bố mẹ em bé ý đọc, để họ thấy khi bé lớn, có nhận biết sẽ đau đớn như thế nào.