Ngày nảy ngày nay ở vương quốc nọ có 1 chàng hoàng tử rất ư là đẹp trai, chàng yêu một nàng công chúa đẹp tuyệt trần.
Nhưng khủng khiếp thay, chàng đang phải chịu lời nguyền của mụ phù thủy độc ác: chàng chỉ được nói 1 từ trong 1 năm.
Sau ba năm im lặng để “tích góp” chàng đã định gặp nàng để tỏ tình “Anh yêu em”. Nhưng yêu là một chuyện, còn lấy nữa chứ. Thôi thì cố nhịn, vả lại công chúa mới 15 tuổi, cũng phải thêm mấy năm nữa mới cưới được!
Thế là hoàng tử phải thầm thương trộm nhớ, gom góp thêm 5 năm nữa để dành dụm được tất cả 8 tiếng: “Anh yêu em, em làm vợ anh nhé”.
Hôm đó, chàng gửi mail hẹn nàng ở “Cafe Wifi”. Khi chàng đến nơi thì nàng đã ngồi đó tự bao giờ, chàng hồi hộp bước đến:
– Anh yêu em, em làm vợ anh nhé!
Nàng công chúa nhìn chàng bằng đôi mắt tròn xoe kinh ngạc, rồi nàng… rút headphone ra khỏi tai và nói:
– Anh nói gì em nghe không rõ! Anh nói lại đi.
Tiêu 8 từ rồi còn đâu nữa mà nói lại!!!
Bạn yêu quý, xin bạn đừng thất vọng, vì chàng hoàng tử thời nay có nhiều “vũ khí” hơn xưa nhiều lắm. Nghe công chúa nói thế chàng bèn rút chiếc máy ghi âm trong túi ra rồi tua luôn một tràng:
– Anh yêu em, em làm vợ anh nhé… Anh yêu em, em làm vợ anh nhé… Anh yêu em, em làm vợ anh nhé…
Nàng sung sướng ôm chầm lấy chàng. Họ yêu nhau, cưới nhau và sống rất hạnh phúc. Chuyện cũng được mấy năm rồi. Điều đặc biệt là mụ phù thủy thấy thế thì tức điên lên bèn bay đến hành tinh khác tu luyện! Vì vậy lời nguyền tạm thời hóa giải, cho nên hôm qua hoàng tử mới vừa nhâm nhi cà phê vừa kể cho anh em nghe chuyện này được chứ!
*
* *
Cô bé “xì-tyn” quàng khăn đỏ
Ngày xửa ngày xưa, vào năm 200…, ở một chỗ nào đấy có một cô bé có nick là Cô bé quàng khăn đỏ. Hàng ngày cô được mẹ uỷ nhiệm cho việc vào rừng hái nấm.
Một hôm trở giời, cô bé lại vác giỏ đi vào rừng. Tới bìa rừng, cô thấy thấp thoáng trong bụi cỏ hai cái tai trông như tai sói, vì đã đọc truyện cổ tích nên cô cảnh giác la lên:
– A, con sói kia. Tao nhìn thấy mày rồi nhá, đừng hòng ăn thịt tao.
Con sói lầm bầm bỏ đi. Tung tăng vừa đi vừa hái hoa ca hát, chẳng mấy chốc cô bé đã đi đến con suối giữa rừng. Nhưng kìa, lại có cái gì lấp ló sau tảng đá. Cô bé quàng khăn đỏ lại gào toáng lên:
– A, con sói kia. Tao nhìn thấy mày rồi nhá, đừng hòng ăn thịt tao.
Con sói hậm hực lắm nhưng vẫn phải bỏ đi. Rồi cô bé lại tiếp tục hành trình đi về vùng có nấm. Cảnh vật xung quanh chẳng có gì đặc biệt cho đến khi tới bên bờ suối trong rừng sâu. Lần này thì trong bụi nấm hương nõn nà, cô bé lại thấy cái lưng con sói đang lúi húi, nhấp nhổm. Cô bé theo thói quen lại gào tướng:
– A, con sói kia …
Chưa dứt lời thì con sói nhảy bổ ra:
– Con cái nhà ai mà hư thế không biết. Việc gì đến mày mà mày cứ la toáng lên? Có để yên cho tao đi tè cái không thì bảo!