Tí là nhân viên mới của một công ty nhà nước nên suốt ngày cứ phải ngồi mốc mép ở phòng, chẳng dám lượn lờ như mấy “ma” cũ trong phòng. Tết thì đã cận kề, các anh chị em trong phòng cứ rộn ràng mua sắm, hạt dưa, hạt bí, mứt dừa, mứt sen,… nói chung là đủ cả.
Công việc giữa năm nên công việc không có gì đến hạn, đâm ra nhàn rỗi, vì vậy nhiều lúc Tí suýt ngủ gật trong giờ làm việc nhưng sợ bị soi nên Tí cũng chẳng dám tự nhiên. Vì thế Tí rất khâm phục các anh chị trong phòng, chẳng bao giờ thấy họ ngủ gật hoặc có biểu hiện buồn ngủ cả.
Và người mà Tí khâm phục nhất chính là sếp trưởng phòng, lúc nào Tí cũng thấy sếp tỉnh táo, chưa bao giờ thấy ngáp. Trưởng phòng của Tí thi thoảng lại thấy biến mất khỏi phòng mất cả buổi chiều. Nhiều hôm đã hết giờ làm cả tiếng mà Tí vẫn chưa thấy sếp quay lại, áo khoác thì vẫn vắt trên ghế bành. “Chắc anh ấy sẽ quay lại làm đêm ở công ty” – Tí thầm ngưỡng mộ sếp – “Người đâu mà tham công tiếc việc, giờ nhân viên nghỉ sếp vẫn miệt mài cày, thế mới là sếp chứ!”
Nhưng về sau Tí phát giác ra rằng, hóa ra không phải thế, sếp vắt áo khoác lên ghế chẳng qua chỉ để lòe mấy nhân viên yếu bóng vía và để đối phó với sếp tổng rằng là “tôi vừa ở đây, tôi sẽ quay lại sau ít phút”, nhưng thực chất sếp đã biến khỏi cơ quan từ đời tám hoánh nào rồi.
Vốn là người thông minh ham học hỏi nên Tí lập tức bắt chước ngay chiêu này của sếp, nhưng Tí nghĩ bụng: “Tuy mình bắt chước nhưng phải cần sáng tạo, không thể dập khuôn máy móc được…”.
Và ngay sau hôm đó, mỗi khi Tí trốn ra ngoài, mọi người trong phòng đều thấy trên ghế Tí vắt một cái… quần.