nếu bạn chăm sóc con mà không học cách vui vẻ khi cho con ăn, tắm rửa cho con, và giúp đỡ con trong những tình huống hàng ngày, thì bạn chưa biết yêu con. bạn chưa biết yêu con thì bạn cũng chưa giáo dục được con.
học hạnh phúc khi sinh hoạt cùng con là bài học đầu tiên, bài học lâu dài nhất và khó nhất.
nhiều cha mẹ khi chưa chịu học bài học này thì đã gửi con đi nhà trẻ hoặc tặng con thiết bị điện tử riêng. để làm gì? để đỡ mệt, đỡ phải học, để được đi làm, được quay lại với đời sống “tự do”.
vì vậy, có rất nhiều lý do cho việc không dành thời gian cho con, tất cả đều bắt đầu bằng “tôi rất yêu con nhưng mà….”
– nhưng mà mọi người bảo là…
– nhưng mà tôi sợ là…
– nhưng mà tôi bận.
– nhưng mà gia đình tôi…
– nhưng mà con có vẻ…
– nhưng mà tôi muốn…
– nhà khác dạy con tốt vì họ có nhiều tiền.
– nhà khác dạy con tốt vì con họ ngoan.
– nhà khác dạy con tốt vì họ may mắn.
tại sao nhiều gia đình nói vậy? vì chính họ cũng không biết mình muốn gì cho mình và cho con, họ sợ phải nhận trách nhiệm giáo dục con, họ không sắp xếp được rõ ràng các ưu tiên. một từ để miêu tả họ: bối rối. bối rối nên đọc đủ thứ, mua đủ thứ, làm đủ thứ, nhưng không thể hết bối rối.
khi con tàu đã mất bánh lái thì kể cả có gió, kể cả có là tàu chất lượng cao, hay các động cơ còn lại đều hoàn hảo, thì phỏng có ích gì chứ?
định hướng của bạn trong cuộc sống là bánh lái của gia đình bạn đấy. chỉ có bạn mới định hướng được cho bạn, không ai khác có thể làm điều đó. nếu bạn còn đang trông chờ vào ai đó đem lại thay đổi, thì bạn đang lãng phí thời gian quý giá.
những thứ có thể mua được bằng tiền đều rẻ mạt.
những thứ có giá trị đích thực cao nhất đều miễn phí – nhưng nỗ lực đến đâu để mới có thể hiểu được chúng và thấy được chúng là câu chuyện khác.
tôi đã mất ít nhất 5 năm đầu với các con để có thể biết hạnh phúc với các con và với mình khi tham gia các hoạt động đơn giản thường ngày.
bạn đã mất bao lâu hay sẵn sàng dành bao nhiêu năm cuộc đời để làm được điều đó?