Đang ăn cái bắp ngô trong tâm thức mơ màng, tôi nhận được lời “xin chết” của chàng. Ô kê liền, chàng này thì tôi biết sơ sơ, tuy nhên phải tìm hiểu mọi phương diện. Hình như chàng tên là Đoành ở xóm dưới.
Tôi lẩm nhẩm đọc lại câu thơ chìa khóa trước khi nhận lời hẹn hò ở quán ốc luộc bên hồ: “Không nghèo thì phải đẹp giai / Không thông kinh sử thì phải dài… ờ, hay”.
Rồi, chỉ cần một trong những tiêu chuẩn ấy là ta ô kê liền, lấy chồng bây giờ khó lắm, giảm tiêu chí đi chút ít có sao đâu.
Tôi mua tiếp một cái bắp ngô luộc nữa, sướng thật, bắp ngô nếp luộc ngọt làm sao. Cả đời này tôi có thể sống bằng bắp ngô luộc, cám ơn thượng đế đã sinh ra cây ngô.
Tôi vừa gặm ngô vừa hình dung tới chàng. Thực tình mà nói thì chàng không thuộc diện đẹp giai đâu, da đen thì không chấp, nhưng mắt tí hí mắt lươn thì khó chấp nhận rồi. Các cụ chả dặn con cháu đàn ông ti hí mắt lươn thì… hơi bị “dê” thì phải? Tuy nhiên vẫn sẽ không sao, vẫn hóa giải được hết nếu chàng thuộc diện đại gia, tóm lại là nhiều tiền.
Làm thế nào biết được chàng nhiều tiền nhỉ, khó phết đấy. Tôi chưa từng tới nhà chàng lần nào, thế mới ngu. Đàn ông thời buổi này chạy lông bông có khi nhiều tiền hơn kỹ sư là chuyện bình thường. Thôi chết, tôi nhớ ra rồi, cách mấy tháng, có lần chàng mời tôi vào quán đặc sản biển bên Bờ Hồ, tôi thích ăn cua rang me, nhưng chàng chỉ gọi hến xào, mực luộc, hai thứ này tôi chúa nghét. Kết luận: Không có nhiều tiền! Chuẩn luôn. Đời bây giờ phát hiện giầu nghèo dễ lắm, vào quán là biết ngay thôi, he he.
Còn kinh sử thì sao nhỉ, nếu đàn ông thông kinh sử thì chắc chắn sẽ làm ra nhiều tiền, tiền nhân dạy thế. Nhưng kể ra thì thông tinh một nghề nào đó cũng được, các cụ đã chả dạy “nhất nghệ tinh nhất thân vinh” đấy là gì. Tuy nhiên thông tinh cái nghề bắt chuột thì liệu có tương lai không? Đây là câu hỏi khó với tôi. Bao nhiêu động vật ngày xưa chỉ cho lợn ăn thì bây giờ thành đặc sản hết rồi đấy thôi.
Chuột đồng liệu có thành đặc sản không nhỉ, đến bao giờ thì cả thế giới tiếp nhau bằng thịt chuột, kể cả nghi lễ quốc gia? Chắc còn lâu lắm.
Vậy thì tiêu chí của câu thơ thứ hai liệu có đạt không? Tiêu chí này quan trọng gần nhất đấy, tuy nhiên làm sao để kiểm chứng là rất khó. Gì thì gì cũng phải kiểm chứng tiêu chí này, làm thế nào bây giờ đây?
Tôi vò đầu bứt tai nghĩ kế mà không ra, chán thật, đầu óc tôi dạo này có vấn để hay sao ấy, cứ tới lúc cần chất sám thì lại tối như hũ nút. Chả nhẽ lại sống thử cho biết, nhỡ tiêu chí này của chàng không ra gì thì mất toi giá trị chứ còn gì nữa. Kiên quyết không thể sống thử được, mạo hiểm kiểu này có mà khuynh gia bại sản, con gái có mỗi cái ngàn vàng, cho không biếu không là dại, tai hại hơn cháy nhà.
Cuối cũng tôi cũng nghĩ ra được giải pháp xác minh, đó là phỏng vấn trực tiếp chàng. Tôi quyết định nhắn tin hẹn chàng tới quán ốc luộc, tiến hành phòng vấn liền:
– Anh ơi, anh thích bắp ngô hay thích con sâu?
Chàng trả lời không suy nghĩ:
– Anh thích bắp ngô em ạ!
Tôi sung sướng ôm lấy chàng reo lên:
– Em xin tuyên bố chấp nhận lấy anh làm chồng!