Những tình huống “giao lưu” giữa người mua và kẻ bán, không chỉ có ở Việt Nam.
Một du khách trên đường phố bị chặn lại mời mua một lọ nước súc miệng với giá 200 đôla.
– Cái gì? Hai trăm đô cho một lọ nước súc miệng, sao anh không đi ăn cướp luôn đi cho rồi?! – Ông ta kêu lên.
– Đừng nóng vội, thưa quý ông! Chúng ta còn có thể mặc cả mà. Có phải nói bao nhiêu bán bấy nhiêu đâu. Giảm giá cho ông một nửa, còn một trăm đô nhé! – Người bán hàng nhã nhặn.
Vị du khách vẫn lắc đầu chê đắt, toan bước đi. Người bán hàng liền mở cặp, lấy ra một chiếc bánh, niềm nở mời:
– Tôi rất lấy làm tiếc vì đã làm mất thời gian của ông. Xin ông vui lòng dùng thử miếng bánh này, coi như đây là lời tạ lỗi của tôi.
Ông khách cảm ơn và cầm lấy chiếc bánh, cắn một miếng nhưng rồi nhổ vội ra:
– Bánh gì mà như phân bò thế này?
– Ồ quý ông thật tinh tường cứ như là đã từng xơi phân bò trước đây vậy. Cái bánh mà ông vừa xơi chính là phân bò đấy, thưa ông! Còn bây giờ thì ông sẵn sàng mua nước súc miệng rồi chứ? Hai trăm đô, không bớt một xu! – Người bán hàng nở nụ cười ranh mãnh.
*
* *
Tu – ti – tu – tu – tu…
Một võ sĩ quyền anh hạng nặng đi du lịch, ở trong một khách sạn sang trọng. Buổi sáng hôm ấy tại phòng lễ tân khách sạn vang lên tiếng chuông điện thoại, người lễ tân lập tức nhấc điện thoại nhưng chỉ nghe tiếng: Tu – ti – tu – tu – tu…
Lễ tân hỏi lại:
– Xin lỗi! Có yêu cầu gì, chúng tôi xin phục vụ.
Vẫn tiếng: “Tu – ti – tu – tu – tu…” vang lên ở đầu dây kia.
– Xin hãy nói rõ hơn! – Lễ tân vẫn lịch sự.
“Tu – ti – tu – tu – tu…” vẫn là âm thanh lúc nãy lặp lại. Lễ tân bắt đầu cáu:
– Này! Đừng có đùa! Cần gì nói ngay đi!
Bên kia có tiếng dập máy khá mạnh. Ba phút sau võ sĩ quyền anh nọ chạy xuống, cởi trần, mặc quần thi đấu, đeo găng tay, mặt hằm hằm:
– Cho tôi gặp cái gã vừa nhấc điện thoại.
Lễ tân sợ hãi mặt xanh như tàu lá chuối, lắp bắp:
– Dạ, chính là… tôi…
– Tôi gọi hai trà sao không phục vụ?
– Gọi khi nào ạ?
– “Two – tea – to – two – two”… Không phải là “hai trà lên phòng 22” hay sao?
– ??!