Đọc truyện cười hay nhất, sảng khoái nhất. Mời các bạn đến với truyện cười xã hội Tuyệt chiêu
– Này Tôn Ngộ Không, ngươi thần thông quảng đại, phép tắc đầy mình, ta giao cho ngươi nhiệm vụ này ngươi dám không ?
– Á, nhà ngươi là ai mà dám coi thường lão Tôn này ? Thấy cây thiết bảng trên tay ta không ? Chỉ cần ta quơ lên, lũ tiểu yêu đại yêu đều chạy mất dép. Ngươi còn thách đố ta cái gì nữa…
– Chuyện này nhỏ thôi, ở cái động Ngàn tên đang tổ chức một bữa tiệc linh đình. Ngươi có dám đến đó đấu giá mang về cho ta một chai rượu không ?
– Khẹc, khẹc… Lão Tôn ta thuở xưa nếm đủ thứ rượu, với cây gậy thần trong tay cần gì ta phải trả treo. Chỉ cần ta xưng tên tuổi, chúng đã dâng hiến cả hai tay rồi… Ngươi hãy chờ đấy!
…
– Lão Tôn ngươi đã về rồi đấy ư, chai rượu đâu? Ta đang ngứa cổ quá đây… Ha ha, không có chứ gì? Ta biết ngay mà, nhà ngươi làm gì có đủ tiền mua chai rượu chàng chục triệu chứ ?
– Không, chúng tặng ta ngay nhưng đi kèm với một điều kiện. Lã Tôn ta cả đời vùng vẫy, có sợ cái gì nên nhận lời ngay. Nào ngờ đâu vì quá chủ quan nên ta về đây với hai bàn tay trắng.
– Điều kiện gì mà ghê vậy ?
– Khẹc, khẹc! Chúng bảo ta lấy chai rượu xong thì phải để chúng… “khóa môi”. Trời ơi, lũ tiểu yêu này ghê quá, ta nghe mà rợn cả người nên dông tuốt về đây.
– Ha ha, Tôn Ngộ Không ơi, ngươi biết sợ chưa. Bảy mươi hai phép thần thông của ngươi làm sao mà qua được chiêu “khóa môi” hả?
Truyện cười hay nhất: Chuẩn không cần chỉnh
Trường nọ nhận được công văn chuẩn bị làm trường chuẩn quốc gia.
Ôi chao phấn khởi, náo nức, chứng tỏ trường được trên tin tưởng nên mới giao cho thực hiện. Trường chuẩn thì còn gì bằng.
Phàm cái gì nhất, cái gì chuẩn chả sướng! Sướng hơn nữa là mình có góp phần trong đó. Râm ran mất tuần.
Nhưng sang đến tuần thứ hai thì sôi sục.
Mới chỉ là chuẩn bị nhưng hỡi ôi các tiêu chí choáng như thể nhìn thấy các đơn thuốc trong viện! Choáng như là giá xăng, giá vàng vù vù cất cánh còn giá lương ì ạch đuổi theo.
Nào là lớp chọn phải có bao nhiêu phần trăm giỏi, khá, tuyệt đối không có học sinh yếu. Lớp đại trà cũng được yếu nhưng chỉ một, hai đứa thôi. Có ông giáo viên hung hăng:
– Cho tôi lớp đại trà thì lấy đâu ra học sinh giỏi, nó không học mà cứ cho nó điểm vống lên để nó chửi cho à?
Hiệu trưởng trả lời tỉnh rụi.
– Ớ ơ lạ chưa, nhà nước trả tiền lương cho ông làm gì, dạy con người ta chứ gì? Vậy ông phải làm cho được chứ. Các nhà giáo dục đã nói rồi: không có học trò dốt chỉ có thầy không có phương pháp phù hợp thôi.
Tưởng là từ tiêu chí trên giấy đi đến thực hiện còn cả quá trình, nên nhiều giáo viên rất là… củ từ. Nhưng đến giữa kỳ 1, sau đợt kiểm tra, thanh tra toàn diện, hiệu trưởng tức tốc triệu tập cuộc họp bất thường cả cơ quan:
– Tôi đã quán triệt ngay từ đầu, chỉ tiêu đã được giao, cuối kỳ ai không thực hiện được sẽ bị kỷ luật. Bắt đầu từ mai, những giáo viên có nhiều học sinh yếu kém sẽ được nhà trường lên lịch dạy bồi dưỡng cho các em. đây là vì công việc chưa hoàn thành nên sẽ không có hỗ trợ kinh phí cho các đồng chí!
May là cả cơ quan không ai bệnh tim nên chỉ suýt xỉu. Xì xào ghé tai nhau:
– Sao bảo không chạy theo thành tích nữa cơ mà?
Có người cười ha ha:
– Chỉ là bảo thế chứ ai cho làm thế. Xã hội rất hoan nghênh làm đúng, nhưng con họ đúp hoặc thi trượt thì họ chả chửi cho ấy à, có ai muốn công nhận con mình dốt đâu.
– Ừ ha!
Sếp nói thế và làm thế thật. Hôm sau vài giáo mặt nặng như bị chì, đi dạy bồi dưỡng học sinh yếu kém. Cơ khổ, có những lớp học sinh nó chẳng thèm đi cho, thầy chờ dài cổ cả buổi chiều. Nói bậy một cách chân chính thì là: nhục! tưởng chúng nó không học thì mày chết với ông, hóa ra là ông chết với mày!
Thật kỳ, thật hiệu nghiệm! Vài tuần, chỉ vài tuần thôi, học sinh cả trường điểm cao vù vù. Lớp chọn đã đành, lớp đại trà cũng không kém. Tám chín điểm cứ rào rào như mưa. Thôi thì tặc lưỡi: lương ba cọc ba đồng thế, dành thời gian còn làm việc khác nuôi mồm, nuôi con nữa chứ, cứ đi bồi dưỡng yếu kém kiểu đó ai lo cho mình. Thì thôi, cùng tặc lưỡi vậy, không nhỡ cuối năm không hoàn thành nhiệm vụ thì đứng ở vị trí nào với anh em?
Những giáo viên già xót xa:
– Tụi tao sắp về hưu rồi, thương là thương những giáo viên trẻ. Chưa đạt trường chuẩn đã muốn chết, đạt chuẩn chắc chúng bay đau tim luôn.
Ô hay, sao lại thế, được chuẩn thì phải sướng chứ, phải nở mặt nở mày vỗ ngực: “Tôi dạy ở chỗ được công nhận chuẩn hẳn hoi” chứ. Rồi lại cười hắt hiu, hiu hắt, vớt vát một câu cho có lệ: “sao bảo thực hiện ba không chi chi đó cơ mà?”.
Ai bảo cả tin! Đúng là chuẩn thì không được chỉnh.