Truyện cười hay nhất: Nhất nhị tam tứ ngũ lục thất bát cửu SẬP, chúc cán bạn có những giây phút thư giãn
1. Nhất nhị tam tứ ngũ lục thất bát cửu SẬP
Chuyện kể đêm tân hôn của cậu học trò Kinh Bắc và cô vợ người xứ Huế có gì lạ?
Một anh học trò Kinh Bắc vào Huế đi thi. Cũng như nhiều học trò, chàng “thấy cô gái Huế mà bước đi không đành”. Sau khi thi đỗ chàng đã cưới một cô trong số cô làm chàng “không đành bước đi” ấy.
Đêm tân hôn. Như các cô dâu khác, sau giây phút e lệ ban đầu, xong việc nàng vô cùng sung sướng và không còn thấy ngại ngùng, thỏ thẻ bảo chồng:
– Xong hỉ!
Trong giây phút hạnh phúc chàng quên mất “hỉ” tiếng Huế là “nhỉ”. Nên tưởng vợ nói “song hỉ” theo nghĩa: “song” là hai, “hỉ” là điều vui sướng. Chàng bèn chiều vợ, gắng “hỉ” lần nữa…
Cô vợ buồn ngủ quá bèn nhắc:
– Ngủ hỉ!
Tuy mệt lắm rồi, nhưng cũng như bao anh chồng khác, tính sĩ diện khiến chàng vùng lên cố gắng cho đủ “ngũ hỉ”. Trời ạ! 5 lần, đến vua Minh Mạng xưa cũng chỉ thế là cùng. Không ngờ, đến lần thứ 5 thì chiếc giường không chịu được gánh nặng của hạnh phúc nên sập cái rầm. Vợ chàng nói:
– Sập hỉ!
Tưởng nàng bảo “thập hỉ”, cựu học trò của chúng ta sợ quá lăn ra… ngất luôn!
Đêm tân hôn. Như các cô dâu khác, sau giây phút e lệ ban đầu, xong việc nàng vô cùng sung sướng và không còn thấy ngại ngùng, thỏ thẻ bảo chồng:
– Xong hỉ!
Trong giây phút hạnh phúc chàng quên mất “hỉ” tiếng Huế là “nhỉ”. Nên tưởng vợ nói “song hỉ” theo nghĩa: “song” là hai, “hỉ” là điều vui sướng. Chàng bèn chiều vợ, gắng “hỉ” lần nữa…
Cô vợ buồn ngủ quá bèn nhắc:
– Ngủ hỉ!
Tuy mệt lắm rồi, nhưng cũng như bao anh chồng khác, tính sĩ diện khiến chàng vùng lên cố gắng cho đủ “ngũ hỉ”. Trời ạ! 5 lần, đến vua Minh Mạng xưa cũng chỉ thế là cùng. Không ngờ, đến lần thứ 5 thì chiếc giường không chịu được gánh nặng của hạnh phúc nên sập cái rầm. Vợ chàng nói:
– Sập hỉ!
Tưởng nàng bảo “thập hỉ”, cựu học trò của chúng ta sợ quá lăn ra… ngất luôn!
*
* *
* *
2. Hành xác mỗi lần “xong việc”
Trong quán bia hơi, hai anh chàng đứng trước bệ tiểu trong lúc đã ngà ngà say.
Một người liếc nhìn sang bên và nhận thấy cái của người kia vặn xoắn lại như một cái mở nút chai thì kinh ngạc thốt lên:
– Tôi chưa bao giờ thấy một cái như vậy. Quá giống!
– Giống cái gì?
– Giống cái vặn nút chai.
– Nhưng cái gì giống cơ chứ?
– Cái của cậu ấy.
– Ôi dào! Tưởng gì, mỗi người một vẻ mà.
– Đúng thế, quả là tạo hoá rất nhiều ý tưởng.
Lúc “xong việc”, anh chàng có “cái ấy bình thường” bắt đầu vẩy vẩy mấy cái trước khi cho thằng nhỏ vào trong quần.
Anh chàng kia thấy thế ngạc nhiên hỏi:
– Cậu làm “cái đó” như vậy để làm gì thế?
– Thì… loại bỏ những giọt còn sót, như bình thường thôi.
– &%$#@!
– Sao vậy? Sao tự nhiên cậu nói tiếng Đan Mạch vậy? Tớ làm thế ảnh hưởng đến cậu à?
– Không! Hic, hic…
– Làm sao?
– Hic! Thế mà bao nhiêu năm qua, mỗi lần “xong việc” là tớ cứ vặn xoắn nó, như người ta vắt quần áo vậy.
– Thảo nào…
Một người liếc nhìn sang bên và nhận thấy cái của người kia vặn xoắn lại như một cái mở nút chai thì kinh ngạc thốt lên:
– Tôi chưa bao giờ thấy một cái như vậy. Quá giống!
– Giống cái gì?
– Giống cái vặn nút chai.
– Nhưng cái gì giống cơ chứ?
– Cái của cậu ấy.
– Ôi dào! Tưởng gì, mỗi người một vẻ mà.
– Đúng thế, quả là tạo hoá rất nhiều ý tưởng.
Lúc “xong việc”, anh chàng có “cái ấy bình thường” bắt đầu vẩy vẩy mấy cái trước khi cho thằng nhỏ vào trong quần.
Anh chàng kia thấy thế ngạc nhiên hỏi:
– Cậu làm “cái đó” như vậy để làm gì thế?
– Thì… loại bỏ những giọt còn sót, như bình thường thôi.
– &%$#@!
– Sao vậy? Sao tự nhiên cậu nói tiếng Đan Mạch vậy? Tớ làm thế ảnh hưởng đến cậu à?
– Không! Hic, hic…
– Làm sao?
– Hic! Thế mà bao nhiêu năm qua, mỗi lần “xong việc” là tớ cứ vặn xoắn nó, như người ta vắt quần áo vậy.
– Thảo nào…