Lão Đồng Nát và phi vụ làm ăn bất thành

Lão Đồng nát nhận được cú điện thoại. Lão mừng húm vì đó là cú điện thoại của một xí nghiệp cơ khí gọi lão đến mua sắt vụn. Lão thầm cảm ơn chiêu quảng cáo của anh bạn xe ôm bảo lão viết tên với số điện thoại lên một tấm bìa, rồi treo toòng teng ở sọt thồ. Vậy mà mới hôm trước hôm sau đã có khách, mà lại là khách sộp mới sướng chứ.

Lão đến xí nghiệp cơ khí bằng xe máy chứ không đi xe đạp, vì lão biết nếu giao dịch thành công thì lão phải chở hàng bằng ô tô là cái chắc. Lão vừa đi vừa nhẩm tính, thắng vụ này lão sẽ tậu cho đứa con gái út chiếc xe máy để nó có cái mà đi làm.

Tiếp lão là giám đốc xí nghiệp chứ không phải là những anh trưởng, phó phòng vật tư như một số xí nghiệp mà lão đã từng đến mua sắt vụn. Giám đốc xí nghiệp cũng chả mời lão vào văn phòng, mà kéo ngay lão ra đống sắt vụn, chỉ cho lão xem.

Lão choáng ngợp với đống gọi là sắt vụn của xí nghiệp này. Lão nghĩ bụng: xí nghiệp này sắp giải tán hay sao mà bán sắt thép nguyên, vật liệu, gọi là phế liệu thế này. Lão lại thấy lo lo, nhỡ mua bán kiểu này, không khéo lại bị lôi lên công an hỏi mua những thứ này ở đâu như đã có lần lão mua phải hàng ăn cắp.

Như đoán được ý nghĩ của lão, giám đốc xí nghiệp nói:

– Ông yên tâm gọi xe đến mà cân, chở đi. vấn đề là ông có đủ tiền để mua hết chỗ này hay không thôi.

– Nhưng mà tôi chỉ mua với giá sắt vụn thôi.

– Thì tôi bán cho ông theo giá phế liệu chứ sao.

– Nhưng tôi sợ nhiều cây thép vẫn còn nguyên vẹn thế kia?

– Lo gì, tôi sẽ cho máy cắt vụn ra cho ông là được chứ gì.

– Thế thì tốt quá.

Giám đốc lúc này mới mời lão vào văn phòng, pha trà mời lão uống, rồi nói:

– Ông thanh toán cho tôi bằng tiền mặt, và không có hóa đơn của tôi đâu.

– Vâng, mua sắt vụn thì cần gì hóa đơn.

Cửa phòng giám đốc bỗng xuất hiên hai anh công an. Giám đốc tái mặt, lập cập ra mở cửa, hai anh công an vào, một anh đứng cạnh giám đốc như canh chừng, anh kia lấy trong cặp ra tờ lệnh, dõng dạc đọc cho giám đốc nghe lệnh niêm phong xí nghiệp để điều tra những vụ thất thoát vật tư, do đơn tố giác của công nhân trong xí nghiệp.

Lão Đồng nát tiu nghỉu ra về. Lão thầm nghĩ: Không biết còn có bao nhiêu tay giám đốc “quản lý” xí nghiệp như lão giám đốc xí nghiệp này nữa?