làm sao tình yêu có thể bị nhầm lẫn với một cực là sự chiều chuộng thả phanh, và cực còn lại là sự nghiêm khắc đến vô cảm?
khi ta đòi hỏi ai phải đáp ứng ta, thì ta nên nhớ rằng đó là do ta chưa biết yêu chính mình. ta đòi người khác phải làm ta thoả mãn như một bằng chứng để thuyết phục bản thân ta rằng ta đáng được yêu.
kẻ đòi hỏi được yêu và được chiều chuộng chỉ là kẻ lạc đường.
khi mua chuộc bằng sự chiều chuộng không được, người ta thường quay sang dùng hình phạt và sự xa cách – với hi vọng rằng kẻ bị phạt sẽ sớm nhận ra giá trị của kẻ phạt, sớm hiểu rằng mình không có giá trị gì nếu không có tình yêu của kẻ phạt.
hai bên không hề yêu nhau mà chỉ là nô lệ của những phóng chiếu của chính mình.
nếu không có kẻ tự nguyện chịu phạt thì làm gì có kẻ đi trừng phạt người khác?
tình yêu không phải là thứ ai có thể ban phát cho ai hoặc lấy đi khỏi ai.
nó là thứ ta tự nguyện dâng tặng cho kẻ khác mà không hề đòi hỏi phải được nhận lại gì. ta chỉ có thể làm được điều đó khi ta yêu chính ta.
khi ta yêu được chính ta thì tình yêu trong ta mạnh đến nỗi nó không thể nào mà không chạm tới những người khác. dù muốn hay không thì tình yêu sẽ vẫn cứ tuôn chảy.
mặt trời cứ chiếu sáng cho trái đất mà đâu đòi hỏi phải được cái gì?
cha mẹ sinh con ra cũng như vậy. vợ chồng cũng như vậy.
nếu vừa chiếu sáng vừa đòi hỏi, thế có nghĩa là nguồn sáng ít ỏi.
ánh sáng đích thực và mạnh mẽ thì cứ đi khắp nơi thôi – vì nó có thể làm thế và nó chẳng mất gì.
* * *
ta không thể yêu chính bởi vì ta không hiểu. ta hiểu thì ta khắc yêu.
* * *
còn lại là do ta chọn: ta yêu nhau như thế nào? đây là điểm mà ta vượt lên trên số phận hoặc bị số phận đánh cho gục ngã.
người thành công là người trải qua đau khổ mà vẫn biết yêu thương. kẻ thất bại là kẻ cúi đầu trước đau khổ, chấp nhận mình thua cuộc để rồi chỉ ngửa tay xin tình thương từ kẻ khác.