Chẳng là lão chồng em có sở thích nuôi chim. Không phải một loại mà là kính thưa các loại chim trên đời này, loài nào lão cũng nuôi được tất.
Thật ra thì em quen lão cũng nhờ mấy con chim. Hồi đó em đi làm ở công ty nước ngoài nên hay bị stress. Lão nhà ngay bên cạnh, sáng nào cũng đem lồng chim ra phơi nắng dụ em. Quả nhiên tỉnh giấc mà nghe chim hót líu lo em cũng thấy vui vẻ hơn. Rồi lão mời em sang nhà lão chơi, em càng choáng hơn. Khắp nơi trong nhà lão toàn lồng chim, đủ màu đủ tiếng hót khác nhau. Khi đó em thích lắm, chỉ mong ngóng đi làm về để sang đó chơi với chim nhà lão. Sau một thời gian hẹn hò, em quyết định làm đám cưới với lão.
Vậy mà về sống chung rồi, nhiều khi em tức tận cổ chỉ muốn vặt lông mấy con chim đó nướng muối ớt thôi.
Lão mê chim còn hơn mê vợ. Sáng 5h vừa dậy là lão lại tí tởn ôm mấy lồng chim rồi cho ăn cho uống, cưng ghê lắm. Em dỗi: “Biết cho chim ăn mà không biết mua đồ ăn sáng cho vợ”. Lão đốp lại ngay: “Em có chân đi còn tụi nó bị nhốt trong lồng. Hay em vào lồng ở như tụi nó đi rồi anh mua cho em ăn”. Em nghe mà chẳng biết nên khóc hay cười với lão chồng của mình.
Lão mê chim còn hơn mê vợ. (Ảnh minh họa)
Lão có riêng một hội chung sở thích chim chóc. Cuối tuần người ta chở vợ về ngoại chơi hoặc đi đây đó giải trí. Đằng này lão nhà em cứ mở mắt dậy là bao bọc hai ba lồng chim rồi đem ra quán cà phê ngồi. Vài lần em cũng đi theo để xem các ông bàn luận cái gì. Nhưng chuyện của các ông đều xoay quanh chim chóc, rồi ngồi im gật gù nghe tiếng chim hót để khen con này hót hay, con kia hót dở. Ôi thôi em nản quá nên chẳng đòi đi theo nữa.
Nếu không đi cà phê với chim thì lão xách lồng nhử lên rừng. Mà từ nhà em lên tới rừng cũng tầm 50km. Lần nào lão đi rừng đều dậy từ 3h sáng rồi lóc cóc chuẩn bị đồ nghề đi. Đi tới tối mịt mới về. Ngày nào nhử được chim là lão mừng lắm, mặt cứ hớn hở. Ngày nào không được gì là mặt chẳng khác bánh bao nhúng nước, bèo nhèo thấy sợ.
Hai hôm trước, em đang ngủ thì có mùi gì đó rất thơm bay lên tận phòng. Lò dò đi xuống nhìn thấy chảo trứng trên bếp, em mừng rơi nước mắt. Không ngờ nay lão nấu ăn sáng cho vợ, đúng là trời sắp bão lớn.
Em nếm thử. Trời ơi, em đang nghén mà nếm thử cái món này nên nôn cả mật xanh mật vàng. Lão vào thấy em nhăn mặt nhăn mũi liền cười khanh khách: “Anh làm cám cho chim mà em ăn làm chi”. Em tức lắm, quyết định phục thù.
Canh lão đi làm rồi em bắt con chim lão thích nhất, vặt lông ném vào lồng rồi nướng chim lên. Trưa em ngồi nhâm nhi thịt chim, còn gửi hình qua cho lão xem. Lão cứ khen em biết cách hưởng thụ, chồng đi làm mà vợ ở nhà mua chim cút về ăn.
Canh lão đi làm rồi em bắt con chim lão thích nhất, vặt lông ném vào lồng rồi nướng chim lên. (Ảnh minh họa)
Chiều lão về. Em đóng cửa phòng đợi bão. Quả nhiên, vừa ra ban công lão la hét, chạy vào đập cửa rầm rầm khi thấy trên lồng chỉ còn lông chim. Em khóa chặt cửa vì không dám thò mặt ra. Đến khi không còn tiếng đập cửa nữa, em mới dám hé hé nhìn thì thấy lão đang ôm lồng chim khóc. Tưởng lão đau khổ một tí rồi thôi. Ai dè lão gọi cho bố mẹ em đến dắt em về vì “Không thể chịu nổi một con người ác độc như thế”.
Bố mẹ em còn hùa theo lão, mắng em một trận vuốt mặt không kịp. Mẹ em nói lão mê chim là may rồi. Lão mê gái hay cờ bạc thì đời em thê thảm hơn. Mẹ bắt em xin lỗi lão. Em nghe xong tê tái mặt mày nhưng cắn răng làm theo cho yên.
Mấy hôm nay lão đang ôm gối qua phòng khác ngủ. Lão giận em, không chịu ăn uống gì, mặt lúc nào cũng nặng như chì, đi ra đi vào mà không nói với vợ một câu. Em ức chế quá các mẹ ạ. Giờ em phải làm gì đây?
Theo Trí thức trẻ