Truyện cười : Chỉ người lớn mới hiểu

Đôi khi trẻ con vẽ tranh nhưng người lớn lại phải nhắc nhau COI CHỪNG NHÌN NHẦM.

Từ phòng tắm bước ra, nhìn bức tranh của cô con gái 5 tuổi vừa vè trên tờ giấy trắng, bà mẹ hoảng hốt. Trên tờ giấy là hình (…) của đàn ông, đường nét tuy còn vụng về nhưng trông cũng rất “dũng mãnh”.
Bà mẹ giận run cả người, rít lên:
– Con cái mất dạy, mới nứt mắt ra đã… Sao mày dám vẽ cái này?
Cô bé khóc nức nở. Vừa lúc đó, ông bố đi làm về, bà mẹ đưa tờ giấy vẽ mách tội. Ông nổi trận lôi đình, dựng con bé dậy quát “bổ sung”:
– Ai xúi mày vẽ cái thứ… thứ… khốn kiếp này? Hay mày nhìn thấy nó ở đâu?
Đứa bé co dúm người mếu máo:
– Con thấy… trong phòng… bố mẹ…
Hai vợ chồng quay sang nhìn nhau lo lắng, rồi quát ầm lên:
– Mày thấy nó bao giờ, dám nhìn lén hả?
– Con thấy thường xuyên nhưng bố mẹ không cho con chơi.
Hai vợ chồng mặt tái dại, lôi đứa bé xềnh xệch vào phòng riêng:
– Nói rõ cho bố mẹ xem nào? Thật không thể tưởng tượng!
Cô bé mặt mếu máo, giàn giụa nước mắt, chỉ tay lên một vật trên đầu giường ngủ:
– Bố mẹ nói, trẻ con không được nghịch thứ này, nguy hiểm lắm!
Theo tay bé chỉ, đó là… một cái kéo!

*
* *

Cái dấu chấm ấn tượng
Tại một lớp học vẽ, thầy giáo đang giảng cho học sinh về trường phái ấn tượng. Thầy nói:
– Các em vẽ tranh theo trường phái ấn tượng phải theo đúng cái tên của nó. Có nghĩa là phải thật ấn tượng, phải làm thế nào để người xem không thể quên nó, suy nghĩ nhiều về nó và có thể ngất đi được.
Giảng xong đoạn này thầy giáo liền nói:
– Nào, bây giờ ai có thể lên vẽ tranh theo trường phái ấn tượng.
Một cô bé đứng lên vẽ loằng ngoằng vài cái xong về chỗ, thầy lắc đầu:
– Vẫn chưa đủ ấn tượng.
Một người khác đứng lên vẽ, thầy cũng không hài lòng. Khi gọi gần hết cả lớp lên rồi mà thầy giáo vẫn chưa tìm ra ai có bức tranh ấn tượng nhất. Cuối cùng còn 1 người duy nhất. Thầy giáo nói:
– Nào em, em là hy vọng của cả lớp, em thử lên vẽ cho thầy xem nào?
Cậu bé lững thững lấy cục phấn chấm đúng một chấm lên bảng rồi quay về.
Thầy giáo ngạc nhiên:
– Đây là bức tranh ấn tượng ư? Em thử diễn giải thầy xem nào.
Cậu bé gãi đầu thưa:
– Dạ, thưa thầy! Hàng tháng chị em lại chấm mấy chấm lên tờ lịch. Tháng vừa rồi không thấy chị em chấm lên đó và mẹ em đã ngất đi.