Truyện cười Thánh… vật

Cặp vợ chồng nọ chuyên nghề cho vay cắt cổ và nhanh chóng trở thành giàu có. Để tránh miệng tiếng thế gian, họ thỉnh thoảng lại bỏ tiền ra làm việc từ thiện. Thậm chí, họ còn đi lễ nhà thờ và tỏ ra là những con chiên ngoan đạo.

Thế rồi, vị mục sư ở nhà thờ đó qua đời và một người mới đến thay. Ông mục sư mới này không những nhìn thấu tim đen của đôi vợ chồng kia mà còn luôn đưa ra những nhận xét thẳng thắn về họ trước đám con chiên khiến hai người nhiều phen xấu hổ.
Mục sư mới cũng là người thuyết giảng rất hay. Vì vậy, số người đến nghe ngày càng đông khiến ông phải vận động gây quỹ để xây dựng nhà nguyện mới, rộng hơn.
Đúng thời điểm đó, người chồng của gia đình kia đột ngột qua đời. Bà vợ tìm đến nhà thờ với một tấm chi phiếu có giá trị lớn, đủ để trang trải phí tổn cho việc xây nhà nguyện mới. Điều kiện bà đặt ra là, trong lễ tang của chồng mình, mục sư phải gọi ông chồng quá cố của bà ta là một vị thánh. Ông mục sư suy nghĩ hồi lâu rồi nhận lời và đút tờ chi phiếu vào túi.
Thế nhưng, đến lúc làm lễ tang, vị mục sư bộc trực không kiềm chế được, ông nói:
– Đây là một người có tâm địa hiểm độc. Một kẻ dối trên lừa dưới, xảo trá, gian manh, để đạt được mục đích sẵn sàng dùng bất cứ thủ đoạn nào…
Chợt nhớ ra cam kết của mình với bà vợ của người chết, ông mục sư ngừng một lát rồi nói tiếp:
– Nhưng so với người vợ, ông vẫn là một vị thánh.
– !!!

*
* *

Thần đồng lên tiếng

Ðó là ngày đầu tiên đến trường của Toshiba, một học sinh mới con của một thương nhân người Nhật.
Khi cậu bé bước vào lớp, cô giáo chào mừng và nói:
– Nào chúng ta hãy bắt đầu bằng cách ôn lại lịch sử nước Mỹ. Ai đã nói: “Cho tôi tự do hoặc cho tôi cái chết”?
Cô giáo thấy toàn những khuôn mặt ngây ra, chỉ trừ Toshiba giơ tay lên:
– Patrick Henry, 1775 – cậu bé nói.
– Nào – cô giáo tiếp – Ai nói câu: “Chính phủ của nhân dân, do nhân dân, vì nhân dân sẽ không bao giờ bị diệt vong trên trái đất này”?
Một lần nữa, không có ai đáp lại trừ Toshiba:
– Abraham Lincoln, 1863.
Cô giáo bắt đầu nổi cáu với cả lớp:
– Các em thật đáng xấu hổ. Toshiba người vẫn còn lạ lẫm đối với đất nước của chúng ta còn biết nhiều về nó hơn các em.
Khi cô giáo quay đi viết gì đó lên bảng, cô nghe thấy có tiếng ở dưới:
– Thằng Nhật chó chết.
– Ai nói đó? – cô giáo quát.
Toshiba giơ tay lên nói:
– Đó là Lee Iacocca, 1997.