Đọc truyện cười hay nhất, sảng khoái nhất. Mời bạn đến với truyện Từ mơ đến hoang tưởng
Cảnh 1: Người nhà bế bệnh nhi từ trực thăng bước xuống. Các cô y tá cười tươi như hoa bế vào phòng khám.
Cảnh 2: Phòng bệnh nhân sang trọng hơn khách sạn 5 sao. Mỗi phòng một bệnh nhân, có đến 4 bác sĩ, 5 y tá, 6 hộ lý phục vụ…
– Ông viết gì đấy?
– Kịch bản khai mạc Olympic do Việt Nam tổ chức.
– À, bắt chước Olympic London với hệ thống y tế của họ hả?
Nhưng ông ơi, xứ mình…
– Tui biết xứ mình thì đầy xe máy gửi ở bệnh viện bị “luộc”, hai người một giường bệnh, viện phí thì làm dân méo mặt và bác sĩ sẵn sàng kê toa để ăn hoa hồng của các công ty dược.
– Vậy chứ sao ông…?
– Ông làm giống như ngày mai nước mình tổ chức Olympic rồi không bằng.
Biết đâu đến lúc đó nước mình có thể xảy ra cái viễn cảnh đó chứ sao.
– Ôi, ông mơ gì xa vời quá vậy! Thực tế đi.
– Ờ, thì vì đêm qua tui mơ viện phí giảm, bác sĩ không kê toa tầm bậy… nên sáng dậy hiểu đó là giấc mơ ngoài tầm tay với…
– Và rồi hoang tưởng viết nên kịch bản đó?
Truyện cười hay nhất: Tao không gương mẫu nữa
Lại kể tiếp câu chuyện về một ông nông dân vùng cao có thành tích chăm chỉ lao động, làm trang trại giỏi, thực hành tiết kiệm trợ, gương mẫu đi đầu trong việc giúp bà con nghèo cùng phát triển kinh tế, ổn định cuộc sống.
Ông được mọi người tín nhiệm bầu là “điển hình tiên tiến”, được về thủ đô tham quan và báo cáo thành tích, kinh nghiệm sản xuất.
Sau một tuần trở về nhà, bà con xúm đến hỏi thăm:
– Ông ra thành phố có học hỏi được kinh nghiệm gì quý không! Thành phố có đẹp và vui không?
– Chắc là sau chuyến đi tham quan thủ đô về ông lại càng thêm hăng hái ra sức thi đua lao động sản xuất chứ!
Ông “điển hình” ậm ừ một lúc rồi nhấm nhẳng nói:
– Học hỏi, hăng hái cái gì! Từ… từ nay trở đi tao sẽ thôi không gương mẫu nữa cũng chẳng tích cực cố gắng lao động sản xuất làm gì nữa cho khổ thân, mệt xác!
– Sao thế… sao thế? – Mọi ngườì ngạc nhiên nhao nhao hỏi lại. Ông “điển hình” khoát tay nói tiếp:
– Tao được đi thăm thủ đô. Đi rồi tao mới biết. Ở quê ta mọi người lúc nào chỉ thấy hô nhau ra sức hăng hái lao động, động viên nhau tiết kiệm để xây dựng quê hương, làm giàu cho đất nước… Nhưng ở thành phố thì đi đến chỗ nào tao cũng chỉ thấy họ hò hét, động viên nhau ra sức… ăn uống thôi. Chỗ nào cũng thấy “Zô… zô… 100%… 100%…” cả ngày lẫn đêm. Họ ăn quanh năm, suốt tháng. Không hiểu họ lấy tiền, lấy rượu, thịt ở đâu mà ăn uống triền miên thế?
Bà con há hốc mồm nghe kể chuyện. Ông “điển hình” lại thủng thẳng kể thêm:
– Họ ngồi ăn đầy các nhà hàng, đầy sân, đầy hè đường. Tao còn nghe nói họ còn làm hẳn cả một khu phố chuyên để “ẩm thực” nữa! Một bữa tiệc họ ăn bằng cả bản ta già trẻ, lớn bé, lợn gà, ngan ngỗng ăn trong một tuần đấy. Tiền một chai rượu ngoại họ uống bằng mấy cái nương sắn, nương ngô của ta. Một buổi nhậu chơi mà mỗi người uống hết 20 đến 30 cốc bia bằng ba, bốn chục ki-lô-gam phân đạm, mấy tấn phân chuồng đấy, hiểu không!
Ngừng một lát ông “điển hình” nói thêm:
– Chưa hết đâu nhé! Tao còn nghe nói có nhiều ông còn “ăn” hết cả mấy héc ta đất, mấy trăm tấn sắt thép, xi-măng nữa. Họ ăn ghê lắm. Mới đây có một ông ở “Vi na lai” gì đó ăn tiêu hết hàng trăm tỷ đồng, thăng chức lên đến cấp cục trưởng rồi bình tĩnh trốn thoát đấy!
Dân bản ai cũng lắc đầu kinh hãi khi nghe ông “điển hình tiên tiến” kể chuyện về chuyến về xuôi tham quan thành phố.
Truyện cười hay nhất: Từ mơ đến hoang tưởng