Mời các bạn đọc truyện cười ngắn hay nhất – P117. Ghé thăm website mỗi ngày để cập nhật những truyen cuoi hay nhat. Chúc bạn có những phút thư giãn thú vị!
ههههههههههههههه
Truyện cười ngắn hay nhất – phần 117 |
1. Truyen cuoi hay nhat : Yêu và cưới
Thuộc týp đàn ông nghiêm túc trong chuyện tình cảm nên sau vài tháng làm quen và cảm thấy không thể sống thiếu nàng, tôi ngỏ lời:
– Mình cưới nhau em nhé?
Người yêu của tôi chớp mắt cảm động, mỉm cười hạnh phúc:
– Ôi, đó là mơ ước của em, nhưng…
Tôi rất ghét từ “nhưng”, nhất là khi nó được nói ra bởi những người quan trọng trong những thời điểm quan trọng. Vì nó mà có đến tám lần tôi thất vọng khi đi xin việc, hơn chục lần khác bị từ chối lúc đi mượn tiền… Giờ đến lượt nàng, tại sao?
– Anh biết đó, ba mẹ em khó lắm, có thể là khó nhất thế giới luôn ấy!
Khó bao nhiêu cũng phải vượt qua! Tôi nghiến răng:
– Anh sẽ thuyết phục được…
Đúng là dù khá bầm dập nhưng tôi đã thuyết phục được ông bà nhạc tương lai. Mẹ nàng yêu cầu tôi bỏ thuốc lá, tôi lao đi mua ngay hai thùng kẹo ngậm. Ba nàng đề nghị tôi không uống rượu, tôi chuyển sang uống bia ngay tức khắc. Hai ông bà cùng không cho để râu, tôi vui vẻ sắm ngay máy cạo râu xịn nhất… Ngay cả chuyện tưởng chừng khó nhất là lời khuyên nên bỏ nghề công chức ra ngoài làm để tăng thu nhập và giảm bệnh lười biếng, tôi cũng gật đầu đồng ý ngay.
Sự cố gắng của tôi được đền đáp, cuối cùng gia đình nàng đã chấp nhận tôi làm con rể. Đó có lẽ là ngày đẹp nhất đời tôi, trời có vẻ xanh hơn, mây dường như trắng hẳn ra, đường phố bỗng vui đến lạ và ngay cả cái bảng “có chó dữ” treo trước cổng nhà nàng cũng thân thương vô cùng. Tôi nắm chặt tay nàng:
– Mình đi đăng ký kết hôn em nhé!
Nhưng… Ôi!, giá như từ đó biến mất trong từ điển và cuộc đời này không còn ai dùng đến nó. Ở phòng đăng ký kết hôn, cô nhân viên có nụ cười rất đẹp đã thông báo với chúng tôi một tin chẳng đẹp chút nào:
– Cách đây vài phút chúng tôi vừa nhận được một quy định mới về điều kiện đăng ký kết hôn. Chúng tôi cần kiểm tra anh vài thứ…
Tôi tái mặt khi nghe đến từ “kiểm tra”, quả thật cơ thể tôi có vài thứ không được ổn cho lắm. Cô nhân viên trấn an:
– Sẽ đơn giản thôi, chúng tôi chỉ cần một vài số đo, như chiều dài… à không, chiều cao chẳng hạn. Anh cao bao nhiêu nhỉ?
– Một mét sáu – tôi thở phào, liếc nhìn người yêu mỉm cười…
Cô nhân viên gật đầu, hí hoáy ghi vào tờ khai rồi lôi từ hộc bàn ra thước dây, ngập ngừng:
– Anh… dang chân ra!
Cái gì? Tôi hốt hoảng co rúm người. Người yêu tôi động viên bằng cách nắm tay và đứng sát vào người tôi. Cô nhân viên có nụ cười rất xinh nghiêm mặt:
– Anh làm cái gì vậy? Tôi chỉ đo… bắp đùi của anh thôi mà!
Bắp đùi thì được, tôi đã bớt căng thẳng khi đo xong nhưng tiếp tục hồi hộp khi cô ta đem những số đo của tôi so vào một tấm bảng chi chít những con số. Người yêu tôi cũng nóng ruột, nàng nhỏ nhẹ:
– Thế nào… chị ơi, tụi em có được cưới nhau không ạ?
Thoáng suy tư trên khuôn mặt cô nhân viên làm tim tôi thắt lại, cô ta hạ giọng:
– Rất tiếc, chúng tôi không thể chứng nhận kết hôn vì anh đây chưa đủ điều kiện…
Tôi rên lên:
– Nhưng tại sao? Vì tôi quá thấp hay vì bắp đùi của tôi không đủ… săn à?
– Chiều cao thì ổn, còn bắp đùi tuy đủ săn nhưng hơi bé…
Lần này người yêu tôi hết chịu nổi, nàng hét lên:
– Thế thì làm sao? Tôi yêu anh ấy vì… thứ khác kia mà. Hay là bắp đùi bé thì không thể có con được?
Cô nhân viên ôn tồn:
– Chị bình tĩnh, đây là quy định. Có con được, nhưng những đứa con sẽ không đáp ứng được yêu cầu của quy định do ngành y tế vừa đề ra.
Đến lượt tôi hét lên:
– Con của tôi, mắc mớ gì tới ngành y tế?
– Sao lại không? Anh có biết bao nhiêu năm nay người ta cứ loay hoay mà vẫn chưa tìm ra cách nâng cao thể lực của đám trẻ. Trong khi đó đội tuyển bóng đá quốc gia mãi ì ạch bởi thể hình quá kém. Cho những người có bắp đùi như anh lấy vợ, đẻ con để lại tiếp tục sinh ra những cầu thủ như thế à!
ههههههههههههههه
2. Truyen cuoi hay nhat : Nước ở đâu?
Một lữ khách trên sa mạc bị lạc đoàn, số nước ngọt ít ỏi mang theo cũng gần cạn. Trong lúc tuyệt vọng ông ta than: “Ôi, Thượng đế ơi! Người nỡ để con chết thế này sao?”
Bỗng từ trên cao có tiếng vọng xuống: “Ta không thể mang nước uống đến cho con được nhưng ta có thể trả lời các câu hỏi của con”. Lữ khách mừng rỡ hỏi:
– Vậy xin người hãy cho con biết, nơi có nước ở gần đây nhất?
– Gần lắm, nó chỉ cách chỗ con đứng chưa tới nửa dặm.
– Ở hướng nào ạ? Đông, Tây, Nam hay Bắc?
– Hướng đi xuống con ạ!
ههههههههههههههه
3. Phát biểu
Giám đốc xí nghiệp may phát biểu trong hội nghị tổng kết: “Các chị em cố gắng nâng cao tay nghề để sản phẩm xuất khẩu của ta luôn ổn định. Cứ như hiện nay, nhìn vào biểu đồ sản xuất rất mất cân đối: mặt hàng áo luôn đi lên, còn quần lúc nào cũng… tụt xuống! Mà đã tụt thì… lòi ra nhiều thứ rắc rối lắm!”.
ههههههههههههههه
4. Con rận
Hồi còn đi học tiểu học, Vôva rất thích làm văn. Một hôm, Vôva được cô giáo ra bài tập về nhà: Hãy tả con vật mà em nuôi.
Vôva về nhà, bắt một con… rận nghiên cứu và tả con rận rất chi tiết, tất nhiên là cô giáo không hài lòng, cô bắt Vôva làm lại bài văn với chủ đề là: Hãy tả con chó nhà em.
Vôva bèn làm lại một bài văn như sau: “Nhà em có một con chó, con chó có nhiều lông, đã nhiều lông thì phải có rận, sau đây em xin tả con rận: ….” và Vôva bắt đầu tả con rận… Như trước, cô giáo rất tức giận, rồi sau đó ra bài tập về nhà làm: Hãy tả cô bé dễ thương mà em ngồi cạnh với hy vọng sẽ chẳng thể còn mối liên hệ nào với rận nữa.
Đến ngày hôm sau, Vôva lại hớn hở nộp bài văn: “Em được may mắn ngồi cạnh một cô bé dễ thương và vô cùng láu lỉnh, tóc cô bé dài mượt nên không có rận, nhưng sau đây em xin được tiếp tục tả con rận: ….” và Vôva lại bắt đầu say mê tả con rận!
ههههههههههههههه
5. Càng già càng gân
Một tên cướp trên máy bay hét to: “Tất cả phụ nữ phải bỏ tất cả đồ trang sức vào túi này nếu không sẽ bị hãm hiếp”.
Mọi người sợ hãi, nhanh chóng tháo hết đồ trang sức nộp cho tên cướp. Duy chỉ có một bà già nhất quyết không chịu động tĩnh, tay vẫn đeo đầy nhẫn. Tên cướp nổi giận bước tới quát:
– Sao bà không bỏ hết trang sức vào túi? Bà già nở nụ cười nhảm hiểm:
– Hí… hí… Đồ quỷ sứ! Nói thì phải giữ lời đấy nhé
ههههههههههههههه