Trong công viên, một buổi chiều thứ 6 đẹp trời, không ai bị quấy rầy bởi ăn xin hay vé số dạo.
Trên ghế đá là đôi bạn trẻ có “mối quan hệ đẹp”, nghĩa là “mặt trong như đã, tình ngoài còn e”…
Anh chàng, chính là Tư Cười của chúng ta, sau bao ngày suy nghĩ tính toán, đã quyết định hôm nay sẽ “nói điều cần nói”.
Nhưng suy nghĩ mãi mà không biết nên khởi đầu thế nào, cuối cùng Tư Cười hỏi:
– Em thích nghe chuyện Uyên ương thỏ không?
– Vâng! Anh kể đi.
– Chuyện thế này: Có đôi thỏ nọ yêu nhau đã… mấy ngày rồi. Một hôm chúng rủ nhau đi dạo trong rừng. Chàng thỏ hái được mấy cây nấm, nàng muốn ăn, chàng nói: “Đâu có dễ thế”!
Nàng nhìn chàng:
– Rồi nàng thỏ nói gì?
– À, nàng thỏ hỏi: “Vậy em phải làm gì?”. Anh chàng thỏ nháy mắt: “Em phải cho anh… hôn một cái”! Thế là chàng thỏ hôn nàng một cái rồi đưa nấm cho nàng.
– Thế nào nữa?
– Chúng tiếp tục dạo chơi. Bỗng nhiên chàng thỏ tìm thấy một củ cà rốt…
– Cà rốt là món mà thỏ thích nhất đấy!
– Đúng rồi, em thông minh quá! – Chàng vừa đáp vừa nghĩ thầm: “Ai chả biết, ra vẻ ta đây”.
Nàng làm dáng:
– Rồi thế nào nữa, anh?
Tư Cười lại nhẩn nha:
– Nàng thỏ rất muốn ăn củ cà rốt ấy nhưng không dám hỏi. Chợt chàng thỏ nói: Em có muốn ăn củ cà rốt không?”. Nàng thỏ bẽn lẽn: “Có chứ ạ! Anh cho em nhé”. Chàng thỏ nói: “Đâu có dễ thế!”. Thế là nàng cho chàng hôn một cái và được chàng chiêu đãi cà rốt.
– Chuyện của anh cứ thế mãi à?
– Không! Phần sau hồi hộp hơn nhiều. Số là, khi chàng thỏ đưa cà rốt cho nàng thì đột nhiên củ cà rốt đang màu đỏ chuyển sang màu xanh. (Tư Cười ngưng bặt, không nói gì nữa).
– Sao đột nhiên củ cà rốt chuyển sang màu xanh hả anh?
– À, ừ… tại…
– Anh kể tiếp đi.
– Đâu có dễ thế!