Bật mí câu chuyện thì thầm hết sức bí mật giữa bà mẹ và con gái rượu về chàng rể tương lai.
Bà mẹ hỏi con gái:
– Bạn trai của con dạo này thế nào rồi, nó vẫn đá bóng tốt chứ, lâu lắm không thấy nó đến nhà chơi?
– Dạ, anh ấy vẫn giữ được phong độ và đang cùng đồng đội tập trung tập luyện, cố gắng thi đấu để trụ hạng, tránh rớt hạng mẹ ạ!
Bà mẹ nói:
– Rớt hạng thì đã làm sao? Rớt hạng cũng không sợ con ạ!
– Trong thi đấu anh ấy có ý chí lắm, lúc nào cũng thích giành thứ hạng cao, chỉ sợ rớt huy chương vàng hoặc bạc thôi mẹ ạ!
– Gớm thật! Rớt huy chương thì có làm sao, mài ra mà ăn được à?
– Vâng, ngoài đá bóng, anh ấy còn mải mê theo học môn đấu kiếm, nhưng lúc thi đấu thì toàn… rớt kiếm, mẹ thấy có chán không?
– Rớt kiếm không sợ, cúi xuống nhặt lên đấu tiếp! Nếu rớt hai kiếm thì nhặt cả hai, “song kiếm hợp bích”!
– Mẹ “thoáng” thật đấy, nhưng nhiều khi lực bất tòng tâm! Ngày trước thi đại học, anh ấy cũng cố gắng nhưng vẫn thi rớt đấy mẹ ạ.
– Rớt đại học là chuyện bình thường, năm sau thi lại hoặc học nghề khác có gì mà sợ. Bây giờ nó đá bóng chẳng “siêu cao thủ à”?
– Vâng, hàng ngày khi vào mạng internet mọi người thì bình thường, không hiểu sao anh ấy cứ phàn nàn là hay bị rớt mạng!
– Rớt mạng cũng chẳng sao, lúc khác vào lại.
– Đi tham quan, du lịch thì anh ấy hay lề mề, chậm chạp không theo kịp đoàn nên thường bị rớt lại sau, đàn ông đàn ang gì mà…
– Rớt lại sau nhưng cuối cùng nó vẫn nhập đoàn và về đến nơi đến chốn là được!
– Anh ấy tiếp khách vụng lắm mẹ ạ, rót nước mời khách nhiều khi để rớt cả ra bàn lênh láng, trông rất mất lịch sự!
– Con “soi” nó kỹ quá đấy, rớt nước ra bàn lấy khăn lau đi là xong chứ gì!
– Người ta còn nói anh ấy người giàu tình cảm, hay xúc động, cứ như là con gái ấy, hơi tý là rớt nước mắt.
– Nó hay rớt nước mắt con càng dễ “chỉ đạo” chứ sao! Chỉ sợ nó lạnh lùng, vô cảm thôi!
Cô con gái giận rỗi:
– Con nói “rớt” gì mẹ cũng nói chẳng sao, vậy thì mẹ sợ anh ấy rớt gì nhất?
– Mẹ sợ nó… rớt mùng tơi!