Cách đây 7-8 năm, một bác tinh tướng là khách hàng lớn của Tony vào Sài Gòn công tác. Trước đó, Tony ra Hà Nội gặp bác ấy và với trình độ “thảo mai”, tức “nịnh” đạt mức thượng thừa, Tony làm bác ấy ngây ngây dại dại vì sướng. Nịnh là phải để người khác sướng, nhưng phải đầy kỹ thuật để không bị phô. Thế là trước khi bay, bác ấy có điện thoại kêu Tony ” mày cho tài xế đánh con xe ra đón anh, nhớ đi sớm nhé vì anh đi hạng thương gia, không hành lý gì đâu, ra trước mọi người hết. Nhớ đúng giờ, anh nhắc lại này, hạng thương gia đấy nhé”. Tony “vâng hạng thương gia thì em chỉ có ước mơ cả đời cũng không dám bước lên khoang ấy, nhất bác. Em tự hào về bác”. Bác ấy trong lòng hoan hỉ, liên tiếp cười rú lên từng hồi, vang rền cả sóng điện thoại. Lúc đón được bác ấy thì sự cố xảy ra. Cậu tài xế gọi điện bảo là ổng đuổi em về anh à. Ổng bảo xe Kia ổng không ngồi được, kêu em về (hồi đó hãng Phượng Tím có chiếc Kia Caren). Bác ấy gọi Tony mắng sa sả ” mày nghĩ sao mà đón anh với con Kia ấy”, rồi cúp máy cái rụp. Nghe đồn bác gọi điện ngay cho thằng X, thằng Y, thằng Z để đánh con Mẹc hay con Cam rì ra đón. Toàn là các nhà cung cấp bán hàng nên bác ấy nghĩ mình là người mua, là chiếu trên nên “gọi phát ra ngay”. Nhưng bữa đó xui, thằng X tắt máy ngoài vùng phủ sóng, thằng Y xe đang đi miền Tây, thằng Z chắc đang tắm gội gì đó máy reng hoài mà không bắt. Đâu 30 phút sau, bác ấy gọi lại Tony ” thôi mày cho xe qua đón đi, Kia cũng được”. Tony nói ngay, ” em rất tiếc bác ơi, tưởng bác không đi nên em cho đi bảo trì xe rồi, 2 tiếng nữa mới xong, giờ sao bác nhỉ? Em phải làm sao?” Bác ấy giận dữ ” trăng sao gì, giờ tao phải đi taxi về khách sạn thôi, chứ ngồi đây 2 tiếng có mà chết à”. Hôm sau mình đi cafe với bác ấy. Gặp một chủ doanh nghiệp khác cùng ngành, cũng vừa vào Sài Gòn công tác, sẵn tiện nên cafe luôn. Anh chủ doanh nghiệp này nhìn mình đầy vẻ khinh khỉnh. Vì Tony còn nhỏ quá, ăn mặc tầm thường chỉ có gương mặt thì tương đối thanh tú. ” Chào anh, anh ở Hà Nội ở khu nào nhỉ” – Tony đon đả làm quen. “Biệt thự Hồ Tây” – anh đáp, không chủ ngữ vị ngữ gì cả, chắc quên ngữ pháp tiếng Việt. Câu đầu tiên anh ấy hỏi lại mình là ” Thế chú mày nhà cửa ở đâu, có ở Phú Mỹ Hưng không? Sài Gòn mà không Phú Mỹ Hưng thì vứt”. Mình nghĩ đến cái chung cư bé nhỏ của mình, nên mếu máo hỏi lại “theo anh, em nên vứt đi đâu”? Anh ấy phì cười ” ối thằng này trả lời buồn cười vãi nhưng cũng là đứa khá”. Chuyện trò một chút thì anh ấy hỏi mình ” thế chú mày có biết chơi gôn không, trong này thấy chả ai biết chơi gôn cả, chán thế không biết, chắc mai lại phải về, một ngày anh không đi nghe hoà nhạc hay đi đánh gôn là không chịu được”. Mình chỉnh ngay vì mình vốn khá ngoại ngữ ” Ý anh nói golf hả? Góp-phừ, anh phát âm theo em, góp-phừ, không phải gôn, phừ đọc nhẹ thôi, thế, thế…”. Anh ấy, chắc ngoại ngữ là thế yếu nên xìu xuống, ngoan ngoãn như một cậu học trò trong trung tâm ngoại ngữ. Thấy đối phương choáng nhẹ, Tony bồi thêm “dạ, cái đấy lâu rồi em không chơi nữa anh à, bây giờ mấy đứa cháu của em nó chơi, anh muốn chơi không thì em bảo nó qua đón anh đi”. Anh ta mặt tái lại, nhưng cũng vớt vát ” thế bây giờ đằng ấy…chơi..chơi…gì?” ” -“À, thưa anh, bây giờ chúng em chơi Boomerang, phát âm theo em, búm-mơ-răng”. Anh ấy vội phát âm theo, búm–mơ-dăng, búm-mơ-zăng, môi răng rung bần bật vì sợ sai. Tony “anh vui lòng phát âm cho đúng, răng không phải zăng”. ” Thế cái đó thế nào, anh chơi được không?”- Anh ấy hỏi, nước mắt bắt đầu lưng tròng. Tony bảo “Dạ được anh, nhà anh nếu có ít nhất 200 mét ngang thì chơi được, ném cái này đi, phải có không gian để ném. Em ở chung cư nên rộng, ném suốt ngày. Mốt quý tộc trên thế giới bây giờ đấy anh ạ. Chứ đi nước ngoài, mình nói đang chơi góp-phừ, người ta sẽ khinh cho đấy”. Anh tinh tướng hoảng hồn, nói “anh nhớ rồi, anh nhớ rồi, anh sợ bị khinh lắm. Làm gì để người ta không khinh, anh làm ngay. Thú thật với em cầm cây gậy đánh gôn, à không, góp-phừ, anh thấy chả thích, cầm điếu cày hút thuốc lào sướng hơn. Nhưng cứ phải chơi em ạ, anh khộ lắm”. Rồi anh bật khóc như một đứa trẻ. Vì anh quá khộ. Tony nói ” Thôi mà, thương thương. Em sẽ giúp anh làm đại gia quốc tế chứ đại gia Hồ Tây ăn thua gì”. Anh mừng rỡ gạt nước mắt: ” Nhớ nhé, anh sẽ chơi Rắng Mơ Bum, không, phải Búm Mơ Răng chứ nhỉ, ngoại ngữ anh học mãi không vào em ạ. Nhưng chơi cái Búm ấy cần những 200 mét cơ à”. Tony gật đầu, anh chặc lưỡi: “biệt thự của anh thì to vật vã, nhưng 200 mét ngang thì không tới”. Tony kết luận “vậy khỏi nghĩ đến uổng công anh à, anh chỉ chơi được góp-phừ thôi, không thì anh nên bán đi, mua chung cư mà ở”. Anh ấy vừa nhấp ly cafe, vừa nói ừ ừ, anh về bán ngay nhà buyệt thự. Nói đoạn, anh vội lẩm bẩm tập phát âm: góp phừ, búm mơ zăng, góp răng, búm mơ phừ… Giờ thì mình mới có dịp nhìn kỹ. Giữa quán cafe máy lạnh, một anh trung niên ăn mặc bảnh bao, với hàm răng vẩu (hô) nhẹ, xỉn màu tê-ra-xi-lin của thế hệ cuối 6x, giữa các kẽ răng có chút ít màu đen thuốc lào, khe khẽ tập phát âm tiếng Anh, răng, phừ. Đôi vai nấc rung lên rung xuống theo nhịp 2/4 do vừa khóc xong, ai cũng thấy dễ thương và đáng yêu đến lạ.