Những điều cần biết để làm rể miền Tây:
1. Đầu tiên chắc chắn là phải biết uống gụ. Con nít miền Tây 10 tuổi làm ly gụ đầu đời, 12 tuổi có thể solo với thanh niên 25 tuổi nơi khác, 20 tuổi thì đủ trình ngồi chén chú chén anh với các chú các bác khi nhà có đám, 25 tuổi vô đối. Mà con gái cũng thế mới ác. Nên đừng thằng nào vỗ ngực xưng tên bảo tao làm rể miền Tây mà không cần biết uống gụ uống bia, coi chừng có ngày bị chuốc say, chơi xong rồi bỏ (-:
2. Hạn chế xạo quần. Dẫu biết trong cuộc sống phải có một chút xạo quần mới thành công nhưng cần tiết chế khi về Miền Tây. Người miền Tây chất phát thật thà, nên ghét mấy thằng xạo xạo. Về ra mắt nhà vợ mà xạo xạo, nổ nổ là tương lai u tối.
3. Thường xuyên rèn luyện kỹ năng ''mò'', ý là mò cua bắt ốc, bắt tôm đấy mò cái gì? Về xứ này có cái đặc sản là tát mương, xắn quần, cởi áo nhảy xuống mương nước mò mò, hên thì mò trúng con tôm, xui xui thì bị càng của nó kẹp vào chỗ thừa.
4. Cần phóng khoáng, thoải mái. Dân miền Tây nói chung không phải đại gia giàu có gì (mà có đại gia cũng toàn đại gia ngầm đó), người ta không khoe khoang, nhưng sống với nhau cực kỳ phóng khoáng. Làm rể miền Tây lãnh lương xong đưa cho vợ là tốt nhất.
5. Trí nhớ tốt cực kỳ cần thiết. Lần đầu về ra mắt nhà vợ, bạn sẽ đối mặt với một gia đình vài chục người, cậu hai, mợ ba, dì tư, thím năm, chú sáu,... Lần sau về ăn đám giỗ mà không nhớ thì xác định.
6. Nhiều khi một thằng con nít 2, 3 tuổi lại là chú của bạn, nên gặp ai cũng vậy, từ nhỏ đến lớn, từ trẻ tới già, tốt nhất là cứ gọi dạ bảo vâng.
7. Không sợ ma là kỹ năng sinh tồn. Ban đêm mắc ỉa mà đi ra cầu cá tra sau nhà xung quanh có mấy bụi tre, đâu đó tiếng ếch nhái ểnh ương văng vẳng là cả một thử thách. Đang vội vàng mà trên đường đi nghe tiếng xột xoạc sau lưng thì rớt giữa đường cũng hông chừng. Tuy nhiên điều này có thể khắc phục được bằng một cái bô.
8. Biết bơi thì ở đâu cũng là một kỹ năng sống, nhưng biết bơi ở miền Tây thì ý nghĩa của nó còn ghê gớm hơn nữa. Cái quần què gì ở miệt này cũng dính tới sông nước từ cái chợ cho đến chỗ ỉa đái. Nên nếu bạn không biết bơi mà dám yêu một cô gái miền Tây thì bạn là cái thứ gì rồi chứ không phải con người nữa.
9. Biết ăn mắm là một lợi thế khác. Mắm cá linh, mắm cá lóc, mắm tép, mắm ruốc, mắc cá rô, mắm cá nóc,... dường như cái thứ gì ở đây cũng có thể được chế biến thành các thể loại mắm. Có lẽ vì thế và từ ''con mắm'' là xuất phát từ miền Tây. Lẩu mắm là một món đặc sản của nhiều tỉnh miền Tây và lên bàn nhậu mà không ăn được thì chịu đói. Cách để nhanh chóng làm quen với vị mắm là ngửi mắm tôm thường xuyên.
10. Bi phải cứng vì rất có thể phải hái dừa, không cẩn thận dập bi như bỡn.
11. Hảo ngọt, nên vậy, vì bạn sẽ bị thồn trái cây vào họng mỗi ngày.
12. Không ngại vết bẩn, đi đâu làm gì cũng sợ dính phèn dính sình người ta bảo bê đê.
13. Cấm bị táo bón, đi ỉa mẻ đầu cá tra cá dzồ mất hay.
14. Đặc biệt phải biết hưởng, làm rể miền Tây là số sướng, mỗi lần về là được tiếp đãi như vua con. Không biết hưởng để nên nỗi sướng quá chịu không nổi thì chả biết track i base the day.
1. Đầu tiên chắc chắn là phải biết uống gụ. Con nít miền Tây 10 tuổi làm ly gụ đầu đời, 12 tuổi có thể solo với thanh niên 25 tuổi nơi khác, 20 tuổi thì đủ trình ngồi chén chú chén anh với các chú các bác khi nhà có đám, 25 tuổi vô đối. Mà con gái cũng thế mới ác. Nên đừng thằng nào vỗ ngực xưng tên bảo tao làm rể miền Tây mà không cần biết uống gụ uống bia, coi chừng có ngày bị chuốc say, chơi xong rồi bỏ (-:
2. Hạn chế xạo quần. Dẫu biết trong cuộc sống phải có một chút xạo quần mới thành công nhưng cần tiết chế khi về Miền Tây. Người miền Tây chất phát thật thà, nên ghét mấy thằng xạo xạo. Về ra mắt nhà vợ mà xạo xạo, nổ nổ là tương lai u tối.
3. Thường xuyên rèn luyện kỹ năng ''mò'', ý là mò cua bắt ốc, bắt tôm đấy mò cái gì? Về xứ này có cái đặc sản là tát mương, xắn quần, cởi áo nhảy xuống mương nước mò mò, hên thì mò trúng con tôm, xui xui thì bị càng của nó kẹp vào chỗ thừa.
4. Cần phóng khoáng, thoải mái. Dân miền Tây nói chung không phải đại gia giàu có gì (mà có đại gia cũng toàn đại gia ngầm đó), người ta không khoe khoang, nhưng sống với nhau cực kỳ phóng khoáng. Làm rể miền Tây lãnh lương xong đưa cho vợ là tốt nhất.
5. Trí nhớ tốt cực kỳ cần thiết. Lần đầu về ra mắt nhà vợ, bạn sẽ đối mặt với một gia đình vài chục người, cậu hai, mợ ba, dì tư, thím năm, chú sáu,... Lần sau về ăn đám giỗ mà không nhớ thì xác định.
6. Nhiều khi một thằng con nít 2, 3 tuổi lại là chú của bạn, nên gặp ai cũng vậy, từ nhỏ đến lớn, từ trẻ tới già, tốt nhất là cứ gọi dạ bảo vâng.
7. Không sợ ma là kỹ năng sinh tồn. Ban đêm mắc ỉa mà đi ra cầu cá tra sau nhà xung quanh có mấy bụi tre, đâu đó tiếng ếch nhái ểnh ương văng vẳng là cả một thử thách. Đang vội vàng mà trên đường đi nghe tiếng xột xoạc sau lưng thì rớt giữa đường cũng hông chừng. Tuy nhiên điều này có thể khắc phục được bằng một cái bô.
8. Biết bơi thì ở đâu cũng là một kỹ năng sống, nhưng biết bơi ở miền Tây thì ý nghĩa của nó còn ghê gớm hơn nữa. Cái quần què gì ở miệt này cũng dính tới sông nước từ cái chợ cho đến chỗ ỉa đái. Nên nếu bạn không biết bơi mà dám yêu một cô gái miền Tây thì bạn là cái thứ gì rồi chứ không phải con người nữa.
9. Biết ăn mắm là một lợi thế khác. Mắm cá linh, mắm cá lóc, mắm tép, mắm ruốc, mắc cá rô, mắm cá nóc,... dường như cái thứ gì ở đây cũng có thể được chế biến thành các thể loại mắm. Có lẽ vì thế và từ ''con mắm'' là xuất phát từ miền Tây. Lẩu mắm là một món đặc sản của nhiều tỉnh miền Tây và lên bàn nhậu mà không ăn được thì chịu đói. Cách để nhanh chóng làm quen với vị mắm là ngửi mắm tôm thường xuyên.
10. Bi phải cứng vì rất có thể phải hái dừa, không cẩn thận dập bi như bỡn.
11. Hảo ngọt, nên vậy, vì bạn sẽ bị thồn trái cây vào họng mỗi ngày.
12. Không ngại vết bẩn, đi đâu làm gì cũng sợ dính phèn dính sình người ta bảo bê đê.
13. Cấm bị táo bón, đi ỉa mẻ đầu cá tra cá dzồ mất hay.
14. Đặc biệt phải biết hưởng, làm rể miền Tây là số sướng, mỗi lần về là được tiếp đãi như vua con. Không biết hưởng để nên nỗi sướng quá chịu không nổi thì chả biết track i base the day.