Từ những món khoái khẩu như kẹo kéo, kem mút, mì tôm sống… cho tới những trò chơi như nhảy dây, ô ăn quan, gẩy chun… giờ đây, tất cả đã thuộc miền ký ức tuổi thơ của các anh chị em thế hệ 8x, đầu 9x. Họ hầu như là người đã có gia đình, phải bộn bề cuộc sống cơm áo gạo tiền, vậy nên thời thơ ấu của họ chỉ còn là khoảng thời gian “xa lắc xa lơ”.
Hôm nay, chúng ta sẽ cùng quay ngược thời gian trở về với “ngày ấy” để cùng họ sống lại những ngày tháng hồn nhiên, vui tươi, vô lo vô nghĩ.
Ngày ấy, trẻ em không có internet, không có ipad, không có tivi, không có khái niệm hàng hiệu.
Chúng chỉ biết đến những đống cát, khói bếp, quả bóng, dây chun,…
Ngày ấy, chàng trai theo đuổi cô gái là phải mất mấy năm liền. Thật sự mang cả “tâm can” ra mà theo đuổi mới được cô gái đồng ý.
Ngày nay, các chàng trai chỉ cần vài ngày là có thể chiếm được trái tim nàng. Nhưng họ chỉ đến với nhau vì lợi ích, hợp lại với nhau khi đã phải mang trách nhiệm.
Ngày ấy, chúng bạn cùng nhau tụ tập, mải mê ngồi nói chuyện trên trời, dưới đất.
Ngày nay, mỗi người một máy tính hoặc điện thoại, giao lưu với nhau bằng các trang mạng xã hội, ra vẻ như tất cả mọi người đều phải như vậy.
Vì bận rộn tạo dựng sự nghiệp, kiếm tiền, tìm danh lợi, tình bạn, tình yêu, gia đình v.v. mọi thứ khiến người ta mất dần đi sự hồn nhiên và vô tư vốn có.
Ngày ấy, 100 đồng là có thể mua được một que kem, vài nghìn đồng được cả chai nước ngọt, 10.000 đồng được cả bịnh kẹo mạch nha to bự.
Nếu bạn nào có vài trăm đồng để mua quà chia cho chúng bạn, sẽ được đóng vai nhà vua, phân phát phần thưởng cho thần dân của mình.
Ngày ấy, học sinh trung học mà có tiền mua cuốn truyện tranh hay “Hoa học trò” là cả lớp truyền tay nhau đọc đến nhàu nát. Ai có tiền dắt túi ắt hẳn con nhà “đại gia”, đi lại luôn ngẩng cao đầu tự tin.
Tuổi thơ của thế hệ 8x, đầu 9x đã qua đi mà không có máy tính, không có internet, không có điện thoại di động. Vậy họ đã làm gì lúc bấy giờ?
# Ngồi xổm trên mặt đất cả buổi để quan sát đàn kiến tha mồi.
# Đuổi theo cái bóng của người khác và cố tình giẫm lên nó.
# Đứng trước cánh quạt đang quay mà hét thật lớn.
# Bóp nổ lách tách những tấm nilon chống sốc.
# Mang quạt máy vào trong vỏ chăn để… làm lều.
# Chơi những trò chơi dân gian như ô ăn quan, bắn bi, nhảy dây v.v
# Ngồi mân mê tách từng lớp chiếc khăn giấy dù chỉ có 3 lớp.
# Kỳ công nặn những chiếc bát bằng đất rồi lại thi nhau đập vỡ, xem “sức công phá” của ai mạnh hơn.
# Đội ô chạy ra trời mưa để ngắm những giọt nước bắn tung tóe.
# Thi nhau gom nhặt những xác pháo giấy trong các đám cưới và coi nó như bảo vật.
# Cùng với chúng bạn thi nín thở xem ai giữ hơi được lâu hơn.
# Các cậu bé thường đứng thành một hàng thi xem ai… tiểu xa hơn.
# Lấy ngón tay điểm chỉ vào sáp nến.
# Lộn ngược mí mắt ra bên ngoài.
# Chiếc xe đạp phượng hoàng huyền thoại này còn cao hơn cả các cậu bé, cô bé, nên chúng phải đi với tư thế vắt chéo như vậy.
# Dùng ống hút thổi hơi vào cốc nước để tạo ra tiếng ùng ục mà người lớn nào cũng không thích.
# Muốn có một chiếc tất chứa đầy nước mà không hiểu sao nước cứ bị chảy ra ngoài.
Dù có đánh đổi bất cứ thứ gì thì thời gian cũng không bao giờ quay trở lại. Một thời thơ ấu hạnh phúc với những trò chơi thơ dại cùng chúng bạn thân, không khỏi thèm thuồng những món ăn vặt rất ngon mà giá chỉ vài trăm đồng.
Dần dần, thời gian khiến những đứa trẻ đó lớn lên, không còn là những cô bé, cậu bé nghịch bùn, nghịch đất mà đã trưởng thành, trên thân là những món đồ hàng hiệu. Tuy nhiên, tâm hồn họ dường như đã rơi mất sự ngây thơ hồn nhiên vốn có. Nếu một ngày, xã hội xô bồ khiến bạn mệt mỏi, hãy để bản thân hoài niệm về một thời đã qua, cái thời vô lo trong sáng không nặng vật chất tiền tài.
Hải Yến
Hôm nay, chúng ta sẽ cùng quay ngược thời gian trở về với “ngày ấy” để cùng họ sống lại những ngày tháng hồn nhiên, vui tươi, vô lo vô nghĩ.
Ngày ấy, trẻ em không có internet, không có ipad, không có tivi, không có khái niệm hàng hiệu.
Chúng chỉ biết đến những đống cát, khói bếp, quả bóng, dây chun,…
Ngày ấy, chàng trai theo đuổi cô gái là phải mất mấy năm liền. Thật sự mang cả “tâm can” ra mà theo đuổi mới được cô gái đồng ý.
Ngày nay, các chàng trai chỉ cần vài ngày là có thể chiếm được trái tim nàng. Nhưng họ chỉ đến với nhau vì lợi ích, hợp lại với nhau khi đã phải mang trách nhiệm.
Ngày ấy, chúng bạn cùng nhau tụ tập, mải mê ngồi nói chuyện trên trời, dưới đất.
Ngày nay, mỗi người một máy tính hoặc điện thoại, giao lưu với nhau bằng các trang mạng xã hội, ra vẻ như tất cả mọi người đều phải như vậy.
Vì bận rộn tạo dựng sự nghiệp, kiếm tiền, tìm danh lợi, tình bạn, tình yêu, gia đình v.v. mọi thứ khiến người ta mất dần đi sự hồn nhiên và vô tư vốn có.
Ngày ấy, 100 đồng là có thể mua được một que kem, vài nghìn đồng được cả chai nước ngọt, 10.000 đồng được cả bịnh kẹo mạch nha to bự.
Nếu bạn nào có vài trăm đồng để mua quà chia cho chúng bạn, sẽ được đóng vai nhà vua, phân phát phần thưởng cho thần dân của mình.
Ngày ấy, học sinh trung học mà có tiền mua cuốn truyện tranh hay “Hoa học trò” là cả lớp truyền tay nhau đọc đến nhàu nát. Ai có tiền dắt túi ắt hẳn con nhà “đại gia”, đi lại luôn ngẩng cao đầu tự tin.
Tuổi thơ của thế hệ 8x, đầu 9x đã qua đi mà không có máy tính, không có internet, không có điện thoại di động. Vậy họ đã làm gì lúc bấy giờ?
# Ngồi xổm trên mặt đất cả buổi để quan sát đàn kiến tha mồi.
# Đuổi theo cái bóng của người khác và cố tình giẫm lên nó.
# Đứng trước cánh quạt đang quay mà hét thật lớn.
# Bóp nổ lách tách những tấm nilon chống sốc.
# Mang quạt máy vào trong vỏ chăn để… làm lều.
# Chơi những trò chơi dân gian như ô ăn quan, bắn bi, nhảy dây v.v
# Ngồi mân mê tách từng lớp chiếc khăn giấy dù chỉ có 3 lớp.
# Kỳ công nặn những chiếc bát bằng đất rồi lại thi nhau đập vỡ, xem “sức công phá” của ai mạnh hơn.
# Đội ô chạy ra trời mưa để ngắm những giọt nước bắn tung tóe.
# Thi nhau gom nhặt những xác pháo giấy trong các đám cưới và coi nó như bảo vật.
# Cùng với chúng bạn thi nín thở xem ai giữ hơi được lâu hơn.
# Các cậu bé thường đứng thành một hàng thi xem ai… tiểu xa hơn.
# Lấy ngón tay điểm chỉ vào sáp nến.
# Lộn ngược mí mắt ra bên ngoài.
# Chiếc xe đạp phượng hoàng huyền thoại này còn cao hơn cả các cậu bé, cô bé, nên chúng phải đi với tư thế vắt chéo như vậy.
# Dùng ống hút thổi hơi vào cốc nước để tạo ra tiếng ùng ục mà người lớn nào cũng không thích.
# Muốn có một chiếc tất chứa đầy nước mà không hiểu sao nước cứ bị chảy ra ngoài.
Dù có đánh đổi bất cứ thứ gì thì thời gian cũng không bao giờ quay trở lại. Một thời thơ ấu hạnh phúc với những trò chơi thơ dại cùng chúng bạn thân, không khỏi thèm thuồng những món ăn vặt rất ngon mà giá chỉ vài trăm đồng.
Dần dần, thời gian khiến những đứa trẻ đó lớn lên, không còn là những cô bé, cậu bé nghịch bùn, nghịch đất mà đã trưởng thành, trên thân là những món đồ hàng hiệu. Tuy nhiên, tâm hồn họ dường như đã rơi mất sự ngây thơ hồn nhiên vốn có. Nếu một ngày, xã hội xô bồ khiến bạn mệt mỏi, hãy để bản thân hoài niệm về một thời đã qua, cái thời vô lo trong sáng không nặng vật chất tiền tài.
Hải Yến
Chỉnh sửa lần cuối: