Ðề: Chích chòe than đôi dòng tản mạn
Tình yêu đối với những chú cim của tôi chớm nở từ rất sớm và cụ thể vào lúc nào thì thật lòng cũng không thể nhớ nổi, có thể là do gien di truyền từ đời cha ông để lại. Bố tôi cũng rất thích chơi cim, nhưng hồi đó mối lo cơm áo gạo tiền còn đè nặng trên vai, nghe mẹ tôi kể lại ông cũng từng mong muốn kiếm thêm thu nhập từ việc nuôi giống một đôi vẹt.
Nhưng cuộc sống lại không hề đơn giản, ki cóp từ đồng lương ít ỏi, bán đi những đôi gà bố mẹ tôi nuôi để tăng gia, tự tay ngồi đóng một chiếc lồng đẻ mấy tháng trời, cuối cùng đôi cim bố tôi mua về lại là 2con trống cả. Đấy không phải là chuyện bị lừa đơn thuần mà là nỗi đau trong lòng ông cụ vì hi họng mưu sinh bị dập tắt phũ phàng, câu chuyện mà sau này mẹ tôi cũng chỉ dám lén kể cho tôi nghe vì sợ bố buồn.
Khi cuộc sống đã có phần dễ thở hơn, cũng là lúc tôi có thể nhận biết được con cim này là cim gì thì mơ ước của tôi thật trùng hợp cũng là một đôi vẹt HK. Lúc ấy bố đưa chị em tôi lên chợ Đồng Xuân (khi ấy chợ còn chưa bị cháy), tôi quyết định chọn một đôi vẹt màu vàng óng ả, trong đầu phơi phới tự hào vì nay đã được bằng bạn bằng bè, cho thằng bạn nhà hàng xóm đỡ vênh váo, trẻ con mà, kém miếng khó chịu vậy đó.
Thời điểm đó tôi cũng mới xin được một đôi gà chọi của nhà ông chú, gà chọi thì tôi rất thích, không phải vì vẻ oai phong lẫm liệt, ý chí chiến đấu quật cường mà đơn giản vì khi mùa đông đến, gà dễ bị rù và tôi thì khóai món gà rán khủng khiếp.
Hai chú vẹt về đến nhà, cả nhà tôi cưng chúng nhiều lắm, bố thì xem chừng cũng hả hê vì ước mơ của ông cũng đã được toại nguyện, phần vì thấy tôi cũng xoắn xít với mấy con cim như vớ được vàng. Tôi gần như quên ăn quên ngủ, quên cả việc đi chơi chỉ để chăm sóc cho 2con cim, chiều hôm trước mua cim, trưa hôm sau đi học về tôi quyết định không ngủ để nồi ngắm nhìn bọn chúng cho thỏa thích.
Đó là một buổi trưa hè ko bao giờ quên trong tâm trí tôi cho đến tận bây giờ và có lẽ là mãi mãi về sau. Ngồi ngắm cim chán chê, tôi quyết định cho chúng nó ăn, để chiều bố về đỡ phải làm, cho cim ăn xong, tôi lại cất hộp kê cẩn thận vào trong nhà. Nhưng khi quay ra, hình ảnh hai con cim vàng óng ả tung cánh trên bầu trời xanh thẳm thậm chí đến bây giờ khi nhắm mắt lại tôi vẫn thấy như nó chỉ vừa mới xảy ra cách đây vài phút.
Chơi vơi…….
……hẫng hụt….
….xanh….vàng
Ước mơ…mơ ước
…..Sợ…khóc….
….run rẩy….
Thật xa….thật gần…
…..nước mắt….
…vỡ òa……
Mơ ước của tôi, của bố ở thật gần, nhưng lại rất xa. tôi nhỏ bé quá, tôi không thể với lên hay bay theo giữ chúng nó lại, ánh mắt 2 con cim như trêu người, chúng bay thật xa… cái cảm giác tại thời điểm đó sau bao năm kiếm tìm, trải nghiệm…đến giờ tôi vẫn không thể định nghĩa được, chỉ biết khi nhớ về chuyện này lúc nào khóe mắt cũng thấy cay.
Ông bà tôi xót của, mắng tôi nhiều lắm, nhưng lúc ấy, nhưng lời ông bà nói đâu có lọt vào tai tôi được câu nào, tôi bị bắt mang trả hai con gà chọi ngay lập tức. Nước mắt đầm đìa, bỏ hai con gà vào giỏ cá vơ chiếc nón rách tôi lững thững bước đi, trưa hè nắng quá đầu, tôi cúi mặt cố dẫm lên chiếc bóng in trên đường để trừng phạt sự ngu xuẩn của mình.
Nước mắt vẫn cứ rơi, hơi nóng hầm hập của con đường cát bụi mịt mùng, cái bóng tròn xoe cứ nhảy nhót trước mặt như trêu ngươi, và tôi biết, ước mơ không bao giờ bị phá nát, giống như cái bóng tôi đang cố giẫm đạp lên vậy, tự nhiên tôi mỉm cười. Sau này khi lớn lên, khi đi qua nhiều những đau khổ tôi vẫn luôn ước mình có thể vượt qua bằng nhưng suy luận ngây thơ như hồi còn trẻ con vậy...
Chiều bố về, ông không mắng tôi một câu, chỉ hứa bố sẽ mua cho một đôi khác, tôi nhớ lần sau đó tôi không dám mua cim màu vàng nữa, và cũng đã thành công trong việc ghép đẻ, và đó là bài học về tình yêu tôi vẫn luôn tâm niệm.
Lan man nhiều quá, mong các bạn bỏ qua, bài tiếp theo tôi xin bắt đầu giới thiệu cho ACE biết về những điều lý thú về chòe than. Thân chào.
(to be continued)