Tuấn Buồn Cười
Thành Viên
- Tham gia
- 21 Tháng một 2013
- Bài viết
- 124
- Điểm tương tác
- 0
- Điểm
- 18
***
Trên hành trình nhỏ của chính mình mà tôi đặt tên nó là "Hành trình đi tìm cái bóng", không thể lý giải cho hay vì sao nhưng với tôi đó cũng chính là hành trình chờ đón người có thể ở bên tôi thật dài, thật lâu. Trên hành trình ấy tôi đã gặp rất nhiều, rất nhiều người, có người đã ở lại, cũng có người chọn cách đi qua, và họ đều có cách đi qua của riêng họ, có suy nghĩ của riêng họ mà mãi tôi không nghĩ theo kịp.
Đã từng nghe: Mỗi chúng ta sẽ luôn có một người không thể nào quên. Và thường thì người đó đã quên ta rồi… Cũng biết rằng: Thường thì cái người ta mù mờ không có được thì mãi ước ao, để rồi không trân trọng kịp nữa những thứ bên cạnh mỗi ngày.
Chúng ta vịn tay nhau đi một đoạn đường.
Vậy mà cứ thế, tôi vẫn nhớ về người đã im lặng rời bỏ tôi, mối quan hệ hơn tình bạn nhưng không phải là tình yêu, không quá ồn ào nhưng không hề lặng lẽ đến mức ảm đạm bao giờ, đôi khi tôi cũng tự hỏi lẽ nào là "hứng thú", thế nhưng hứng thú của tôi sao dài đến thế, 1 năm, 2 năm... Chưa khi nào ở bên cậu ấy mà tôi có suy nghĩ về một điều gì khác, cũng chưa khi nào biết chán, đó đâu chỉ là cảm giác của riêng tôi, nếu không phải cứ như vậy chúng tôi đi qua thời gian thì có lẽ những gì còn lại đâu nhiều đến vậy, không, để chính xác thì nên nói là, vì những gì chúng tôi làm đâu ít để rồi hôm nay cậu ấy ở lại trong tôi nhiều đến thế.
Đã một khoảng thời gian rất dài kể từ ngày chúng tôi không còn nói chuyện cùng nhau, 5 tháng, nhỉ? Không ít lần tôi nhớ cậu ấy nhiều, rất nhiều. Cũng có đôi khi nhớ, nhớ, trẻ con ngu ngơ gõ tên người ta lên google tìm kiếm, đôi khi chỉ là 1 dòng type ở 1 diễn đàn nào ấy trước đó vài tháng, để rồi biết: " À thì ra Cậu vẫn ổn" thế rồi nhắc bản thân đừng bao giờ làm vậy nữa. Tất cả cũng qua bởi cuộc sống tôi đang làm cho mình bận rộn. Vẫn vậy hôm nay tôi nhớ cậu ấy, chợt nhớ: Cậu chưa từng nói dối tôi, cậu ấy và tôi đã có những cái hẹn và những lần thất hẹn, nhớ tôi đã bao lần buông tha cho suy nghĩ của bản thân...Đã rất lâu, tôi vẫn giật mình khi nhìn thấy cái tên ấy lướt qua, vẫn lạc nhịp, vẫn ngẩn ngơ rỗng không.
Cứ thế rồi tôi gặp những người khác, những niềm vui mới, rất vui, thậm chí trong đó có cả người đầu tiên tôi thấy người thương thôi nhiều đến vậy ngoài gia đình tôi, cũng rất trân trọng đoạn tình cảm ấy. Thế đấy, từng đoạn đường chúng ta đều có người vịn tay.
Hôm qua, tôi cùng một người bạn đi đến 1 nơi đã lâu tôi chẳng còn đến đó, ngẩn ngơ nhìn bầu trời rộng và cao nói vu vơ. Đến giờ tôi cũng không nghĩ mình sẽ đến đó cùng anh - một người lạ, tôi vẫn nghĩ người đến đó cùng tôi sẽ là người quan trọng với tôi, như cậu ấy vậy. Thì ra đôi khi ở bên người lạ tôi lại dám nói hết thảy suy nghĩ của mình, còn với cậu ấy tôi chỉ dám chọn im lặng.
Tôi chẳng còn đủ sức dày vò bản thân trong những suy nghĩ đứt đoạn về cậu nữa rồi, những khi giật mình tôi nhận ra mình chẳng có gì ngoài những ký ức ghép nhặt rồi được tô vẽ thêm bởi chính tôi. Rồi khi bản thân đã rõ, cũng như lúc này vậy, tôi tự hỏi: Cậu có đáng không? Câu trả lời là không.
Câu chuyện của mỗi người, vốn dĩ với đại đa số người khác nó là bức tranh nhạt toẹt. Với cậu ấy, những gì tôi đang nghĩ nó cũng là một bức tranh không khác hơn.
Lời cuối, .. đã từng yêu quý Cậu. Chúng mình đến đây thôi nhé. Một ngày tháng 6 tôi đọc cuốn sách mới. "Tớ đã từng thích cậu như thế đấy".
