Đàn bà từng trải … Bữa nọ lên mạng, thấy có cô gái trẻ tự nhận mình đàn bà, rồi chửi đàn ông , rồi hút thuốc, rồi uống rượu, rồi mặc áo trễ ngực, rồi lộ hình xăm, rồi chụp hình trong bar , rồi kêu gào bản thân đại diện cho mẫu đàn bà mạnh mẽ, từng trải, không cần đàn ông nữa. Chợt nghe thấy buồn... Đàn bà từng trải đâu phải vậy. Đàn bà từng trải, họ không mặc đồ hở hang. Họ kiểm soát được thứ đưa cho đàn ông nhìn, vì biết đàn ông sẽ đến với mình vì thứ đó, rồi lúc kiếm được thứ hấp dẫn hơn cũng sẽ rời bỏ mình. Nên đàn bà từng trải thích mặc đồ kín đáo một chút, vẫn hở nhưng hở trong vòng cho phép, vẫn còn cái kín đáo để đàn ông tò mò mà lò dò theo sau. Cái kín đáo chết người! Đàn bà từng trải, không uống rượu nhiều hay hút thuốc như nghiện. Họ thích cầm ly vang, trước khi uống đặt làn môi mọng đỏ lên miệng ly, nhẹ nhàng nhấm nháp cái đắng cay biết chắc ít hơn đời mình. Bật điếu thuốc trước khi hút sẽ dùng lưỡi kéo nó lại gần, gợi dục và kích thích, nhưng đàn ông nhìn sẽ tự khắc hiểu, không dễ chạm vào thế giới đằng sau làn khói kia đâu. Đàn bà từng trải, ít khi khoe khoang về bản thân, ít khi muốn nói về câu chuyện của mình, bởi qua rồi, còn gì để mà nặng lòng để nói, chỉ muốn im lặng, nghe câu chuyện của người xung quanh, người đối diện. Vì hơn ai hết trong đời, đàn bà từng trải hiểu cảm giác cần có một người chỉ im lặng nghe mình nói biết bao nhiêu. Đàn bà từng trải, không mạnh mẽ. Chỉ là bản thân như miễn nhiễm với buồn vui thế sự bên ngoài, chỉ muốn được vui buồn chuyện vụn vặt bản thân, như sáng nay làm được cái bánh ngon mời bạn cũ, như cái cây trồng trên bàn làm việc nay có cái lá héo vàng, tự hỏi đời mình có còn xanh? Đàn bà từng trải, vui ít cười, buồn nhất định không khóc. Không thù ghét hay căm hận bất kỳ ai, sống đời không quá gắt gao ở bất kỳ thái cực nào, đặt sự cân bằng ở đầu danh sách những thứ phải có được. Biết rằng ai rồi cũng sẽ đến ngày nằm xuống, phí thời gian làm chi cho giận hờn hoài phí. Đàn bà từng trải, thích đọc sách, xem phim. Tự tìm niềm vui ở một cuộc sống mình chưa từng nếm trải. Thỉnh thoảng tiếc cái thanh xuân vùn vụt hồi nào, nhưng hài lòng vì thời gian ban ơn sự tịnh lặng trong cõi tâm hồn. Để rồi chợt khóc, chợt buồn cho một số phận trong sách, để rồi trân trọng những người hiện sinh trong đời thực. Đàn bà từng trải, chọn im lặng nhìn đời, không ồn ào, không hằn hộc, chỉ là những niềm riêng rất nhỏ giấu vào một góc suy tư... Đàn bà từng trải là vậy đó! (Phiên bản lỗi)