Làm người có thể rộng rãi, nhưng cần gặp được người biết báo ân; có thể lương thiện, nhưng cần phải gặp người thông tình đạt lý. Những lời nói sau đây, tuy chua chát, nhưng lại chính là mặt trái trong nhân tính con người. Ảnh minh họa Bạn càng nhân nhượng, người khác lại càng muốn lấn tới Bạn càng lùi bước, người khác lại càng tàn nhẫn hơn, càng muốn đuổi cùng giết tận. Bạn càng tha thứ, người khác lại càng liều lĩnh hơn, càng không kiêng nể gì cả. Bạn càng mềm lòng, người khác càng tham lam vô độ hơn. Người hiền lành thường dễ bị bắt nạt, ngựa tốt thường bị người cưỡi. Đây chính là bản chất trần trụi của nhân tính… Bạn luôn theo đuổi, cũng sẽ dễ dàng bị ruồng bỏ. Bạn luôn quan tâm, cũng sẽ bị ngoảnh mặt làm ngơ. Bạn luôn cho đi, cũng sẽ bị coi là tất yếu. Bạn luôn dốc lòng, cũng sẽ bị xem thành kẻ vô tâm. Ngốc nghếch thường bị người đùa nghịch, thành tâm lại hay bị người giẫm đạp. Cho yêu thương, nhận yêu thương Đây là bài học xương máu… Làm người có thể rộng lượng, nhưng cần phải gặp được người biết báo ân. (Ảnh: Internet) Làm người có thể rộng lượng, nhưng cần phải gặp được người biết báo ân, bằng không, lòng tốt của bạn coi như uổng phí. Làm người có thể lương thiện, nhưng cần phải gặp được người thông tình đạt lý, bằng không thì chỗ dụng tâm của bạn coi như lãng phí. Làm người có thể bao dung, nhưng cần gặp được người có lòng có dạ, nếu không thì bao nhiêu nhẫn nại cũng là vô ích. Hãy nói với những người không hiểu ân tình kia, đừng xem bạn là kẻ ngốc. Bạn có thể dễ dàng tha thứ cho họ, chỉ vì bạn coi họ là bằng hữu. Nếu như nói ra những điều xấu của họ, thì nhất định có người sẽ mất mặt. Đối với bạn bè, tha thứ nhưng không dung túng. Đối với tình cảm, quý trọng nhưng không thể nuông chiều. Bạn có nỗi khổ tâm, nhưng cũng cần ai đó hiểu được. Bạn không muốn nói tâm trạng, nhưng cũng cần một ai đó cảm thông. Bạn từng xem tôi là kẻ có mắt không tròng, bây giờ tôi xem bạn như người qua đường xa lạ. Bạn đã từng bao lần không đếm xỉa đến tôi, bây giờ tôi cũng không muốn ngó ngàng gì tới bạn.