về thăm lại quê hương người yêu cũ

zhuge liang

Thành Viên
Tham gia
1 Tháng bảy 2012
Bài viết
317
Điểm tương tác
5
Điểm
18
Hơn 10 năm giờ mới trở lại nơi ấy vẫn con đường đê quanh co vẫn lối mòn cũ .xa xa ngọn núi BA VÌ vẫn sừng sững và đây dòng sông đà vẫn chảy êm đềm. Vườn dâu vẫn xanh ngắt. Tôi đứng đó bến đò cũ nhưng người lái đò năm ấy đâu con đò nhỏ ấy giờ đã sang sông neo đậu bến khác rồi tất cả đã đi vào kỷ niệm mờ mờ ảo ảo tâm hồn tôi đang trở về thời gian hơn 10 năm trước cũng đúng chỗ này đây cứ tưởng rằng xẽ là nơi quen thuộc nhưng sao thấy có gì đó xa sôi và gần gũi đến vậy KỶ NIỆM ?phải chỉ vậy thôi có lẽ điều này xẽ tốt hơn cho em và cho tôi.
.. ngày ấy tôi chỉ là thanh niên nghèo chẳng có gì cả yêu em tôi cứ nghĩ ngây thơ một điều có em là đủ nhưng cũng chỉ là ý nghĩ non nớt của thằng con trai mới lớn cuộc sống thức tế khác hoàn toàn các bạn ạ. Tôi yêu em chưa đc 1 năm cứ yêu rồi chia tay. Mệt mỏi tôi quyết định lên tàu đi đến vùng đất xa tìm kiếm cơ hội và để quên em.
6 tháng sau tôi nhận dc điện thoại của em. Em đi lấy chồng anh về tiễn em nhé tôi đã chính thức mất em từ đây phải đã mất.
Những năm tháng xa quê hương tôi vẫn nhớ em và nhớ nhưng đã kết thúc rồi nhớ làm chi nữa...
2 năm sau tôi cũng lập gia đình có con và sống hạnh phúc kỷ niệm ngày nào vẫn trong tôi đến tận bây giờ.
... tôi tới cổng nhà em bác ơi bác. Bóng người lấp ló chạy ra mở cổng chắc chạy vội nên 1 chân đi dép 1 chân ko dép
.. ơ...ơ cháu đấy hả. Úi giời sao khác thế cháu .cháu vẫn nhớ nhà cơ ah.?
Vâng ạ cháu chào bác. Bác vẫn nhớ cháu ạ. ?

Hừ cái thằng này quên làm sao đc
Dạ các em có nhà ko bác?
Ah vợ chồng chúng nó ra hà nội làm hết rồi còn bác ở nhà thôi
.. vừa nói chuyện tôi đi tới sân nhà.
.. vẫn còn đây ngôi nhà cũ lợp ngói ấy. Tường nhà đã bong tróc in dấu thời gian ngày trc mỗi tuần tôi lai em từ Hà Nội về cái hình vẽ bằng phấn trên bức tường đó như đã quen thuộc vì cứ ra vào đều thấy nó lù lù trước mắt em có nói là do em vẽ ngày còn bé bây giờ theo năm tháng đã phai mờ loang lổ do bức tường bị bong tróc chắc ngày trước xây vữa bata nên vậy.
Bước tới cửa nhà có tiếng nói ..ơ cháu này quen quen.. mà.. mà ah thằng người yêu cũ con T tưởng cháu quên nơi này rồi chứ..
Tôi khá bất ngờ và nhận ra bác hàng xóm kế bên hơn 10 năm trôi qua cả bà mẹ vợ hụt và bác này mái tóc đã muối tiêu già hơn sưa nhiều.
Dạ cháu chào bác dứt lời tôi mới thấy kỹ hình như bác ấy đang nhai gì đó thấy tôi nên cố tình nuốt cho nhanh chắc ngại sự có mặt của người lạ.
.. cháu khác nhiều quá thế đi 1 mình ah?
Vâng cháu đi công tác ghé qua thăm nhà?
Ngày ấy tôi gầy cao 1,72m nặng 56kg giờ 80kg nên khác là đúng rồi. Ngày ấy làm gì có tiền uống beer mà bụng
.. vẫn đây bộ bàn ghế uống nước cũ mà ngày trước tôi hay ngả lưng và ngủ thiếp đi mỗi lúc chạy xe 80 cây số đưa e về và đặc biệt hơn là cái phản gỗ lim mà ngày trước mỗi lần về lợi dụng lúc ko có ai ở nhà tôi và em vẫn hú hí nghịch mò nhau.
Sau vài câu chuyện bác nói.
Bác cũng vừa lên HÀ NỘI thăm chú V chú ấy bị bệnh nằm viện đó là chú ruôt T cái ông này ngày đó mình gét đào đất đổ đi vì cũng có tý chức sắc nên tinh vi có lần ông ấy bảo cháu gái tao tưởng mày yêu thằng nào hóa là thằng CÔNG NHÂN. Mẹ ..ngày ấy mình thù lão thân xương thối thịt nhưng nghĩ cho cùng lão nói cũng phải có gì sai đâu.
..tôi xin phép tham quan lại khu vườn nhà. Khu vườn này in dấu tích của tôi khá nhiều. Mẹ em đi sau tôi bảo bác cứ vào đi cháu ở đây 1 mình dc rồi. như hiểu ý bà rút ngay vào nhà.
.. ah đây rồi cây vú sữa lớn thế này rồi ngày ấy đang yêu em bảo kiếm cây vú sữa trồng mai kia cho con về bà ngoại có quả hái cho con ăn. Tôi lập tức nghĩ ra nhà ông hàng xóm có cây be bé bằng kinh nghiệm trộm bưởi có số mình sang làm thịt cây đó mang về quê em trồng... nhưng thiên bất dung gian giờ quả nó lại để con thằng khác xơi con mình đc quả mẹ nào đâu.
Và đây cây bưởi và đó trên thân cây tôi vẫn thấy tên em và tôi còn khắc ở đó tuy đã mờ nhưng vẫn đọc dc.
Châm điếu thuốc phì phèo tay vịn gốc mít ah cây mít này mỗi lần về mình hay ra vỗ để mang vào đóng nõ. Giờ để thằng khác nó đóng mất rồi tiếc thay..tiêc thay.
Đi về cuối vườn ngày ấy có cái hố xí lộ thiên và cái chuồng lợn. Mỗi khi đói 2 con lợn kêu éc éc đòi ăn giờ chuồng còn đây mà lợn sưa đâu thấy chắc ko còn nuôi nữa rồi.
Cái hố xí lộ thiên nữa cũng bị đập rồi ngày ấy mình xít chết vì cái hố xí này vừa chạy hà nội về trên đường nghỉ chân ghé vào ăn chè ai ngờ đâu dc 1 lúc bụng xôi ùng ục cố thủ chạy về tới nhà chưa kịp chào ai đạp chân chống .. hố xí thẳng tiến chạy một mạch đầu ko quay lại xong suôi mới nhớ ra ko mang giấy thôi bỏ mẹ rồi.. Em ơi..T... ơi mẹ e nói vọng ra nó đi đâu ấy có gì ko cháu... dạ dạ ko ạ. Biết làm sao bây giờ không lẽ bảo mẹ em lấy cho giấy đành cố thủ trong hố xí gần tiếng trời nắng rọi thẳng trên suống ở dưới mùi cứt bốc lên sau em về mới giải cứu mới thoát ôi hú vía sít chết đời liệu có lần thứ 2 ko chắc ko bao giờ.
Vườn giờ có nhiều cây bóng mát sum xuê khác ngày đó khá nhiều
......


Tôi quay vào nhà.. bác ơi chau xin phép cháu về ạ. Ôi sao lại về ở đây ăn cơm với bác. Bác nướng thịt đây ngày trc cháu thích món này mà.
Dạ cháu cảm ơn bác cháu bận ạ cháu phải sang Tam Nông ngay bác ạ. Nói vậy chứ mình có phải đi đâu từ chối khéo mà.
.. cháu có nhắn gì con T ko?
Dạ ko ạ.
Cháu có buồn gì ko,?
Dạ ko.
Cháu mong đến ngày đầu pha sương xẽ gặp lại T lần nữa.
..thôi cái số cháu ạ... vâng.
Thôi tạm biệt bác cháu đi.
... này cháu thăm bác lần này liệu lần sau lên chắc gì bác đã còn sống. Thôi thì dữ sức khỏe lo cho gia đình nhé.
Vâng chào bác. Cháu đi đây bác dữ sức khỏe nhé.
...
Tôi quay về mà lòng nhẹ nhàng bóng ngọn BA VÌ đã khuất xa xa chìm vào áng mây trắng xóa. Tôi ghé cầu suối hai phóng tầm mắt về nơi xa thẳm. Tạm biệt nhé mảnh đất đầy kỷ niệm... mảnh đất tôi đã in dấu trong tôi...
 
Bên trên