Tiếp tục hay từ bỏ đam mê???
Độc giả Gà Chọi Hay thân mến! Nay mình xin được chia sẻ anh em tâm sự của một sư kê .
Trong những ngày qua tớ đã suy nghĩ rất nhiều, tớ không biết là có nên theo đuổi hay từ bỏ niềm đam mê đã ngấm vào máu thịt tớ trong suốt thời gian 22 năm. Mùa hè năm 1994 đôi gà đầu tiên mẹ tớ mua cho cho chỉ có 7k khi mới bóng trứng. Theo năm tháng, tớ nuôi 2 em gà đó lên 3kg. Tớ và thằng bạn ngày nào cũng cho gà đá. Đá cho tới khi toét kết mồm miệng vì 2 con gà chọi này chỉ mỗi vo đá dọc.
Trải qua thời gian từng ấy năm, tớ không ngừng sưu tầm học hỏi và tìm hiểu các kiến thức về cái thú chơi mà tớ đam mê ấy, thành công cũng cso thất bại cũng không phải ít lần. Những lúc tớ mới chơi chưa hiểu gì về gà chọi thì nay đá mai lại đá tiếp sau nay nghĩ lại chỉ có gà sắt mới chịu được khi ở với tớ. Đến nay, nhiều lúc tớ vẫn thế. Khi vần gà nhiều người nói tớ dã man. Nhưng thà chạy ở nhà chứ đừng chạy ở chiến trường là được. Nên khi cho gà chọi ra chiến trường dù đối phương có ăn được gà của tớ cũng phải chảy máu mắt. Vần gà chọi là vậy các bạn à.
Rồi những khi trời mua hà lúc ấy chưa biết đến cái màn cho gà ngủ nhiều khi nửa đêm sợ gà bị muỗi cắn tớ cầm tờ bìa ngồi quạt cho gà đỡ bị muỗi cắn. Có những hôm con gà ốm không ăn được, còn bns cả tháng trời mà cố giữ thuốc thang, nấu cháo, mua Sữa bón cho gà. Thu hỏi? Những người đam mê có mấy ai làm được như tớ không? Kỷ niệm ấy là một chon gà chọi Ô tớ nuôi cách đây 3 năm. Dù không còn chút sức lực nào nhưng khi tớ về đến nhà nó vẫn cố gắng đứng dậy nhìn tớ lần cuối. Nước mắt nó chảy ra khi nhìn tớ rồi từ từ khép lại. Tớ đã cố gắng làm tất cả để cứu nó nhưng không được. Mắt tớ cũng nhòe đi khi nhìn nó lần cuối.Nhưng chăm gà chắc có lẽ ít người được như tớ. Từ thuốc bổ đến các loại mồi cho gà 29 tết và nhữnng ngày trời giá rét thì tớ vẫn 1 mình lọ mọ đi soi, kiếm mồi cho gà. Còn nhớ, đêm giao thừa họ thì đi chúc tết còn tớ vẫn ngồi đó cho từng chiến kê ăn. Mongn hững ngày hội có được chiến thắng. Có những hôm trời rét đi đường xa tớ bỏ cả cả áo ra trùm cho gà đước ấm còn tớ thì áo cộc chay xe cả 50km về đến nhà người lanh cóng.
Sau này, mỗi khi đi đâu tớ đều lo lắng cho gà hơn là lo cho bản thân mình. Dù về sớm hay muộn, say hay tỉnh, việc đầu tiên tớ để ý cũng là gà. Xem gà đã ăn uống no chưa? Những ngày gà ra trường thi thì hồi hộp và lo lắng lắm. Khi gà bị chấp tớ chỉ biết nhìn vào mắt chiến kê của tớ mà tự nhủ “Đánh Chết Nó Đi – Đừng Phụ Công Tao”. Không biết nó có hiểu được suy nghĩ của tớ hay không nhưng còn gà qua tay tớ nuôi nấng vần vỗ và ghép đá đến thời điểm này ra trường 24 trận chỉ thua 1. To có, nhỏ cũng có. Với người chơi gà vì đam mề thì bao 20 là oánh rồi. Riêng về gà chọi tớ chơi tớ không kết bất cứ con gà nào. Nuôi đỏ khỏe ra trườnng bằng trang tớ đá. Biết bao nhiêu con gà kết bại trận dưới chân gà anh em tớ.
Thời gian 6 tháng trước có đến 3 tháng ăn ngủ theo nhà xe. Vào nam ra Bắc, vùng núi hay vùng biển tớ đến đều đến giao lưu với anh em cùng đam mê. Trở về nhà tớ lại tiếp tục với niềm đam mê. Nhưng thời gian gần dây do công việc không được ổn định, tớ muốn ngừng đam mê trong khoảng thời gian nào đó. Từ bỏ đam mê là điều tớ buồn nhất! Có lẽ Lao Bảo – Quảng Trị sẽ là nơi tớ đến trong thời gian sắp tới.
Cám ơn các bạn độc giả của Gà Chọi Hay đã đọc đến hết bài tâm sự của tớ!!!
Chúc anh em có được nhiều chiến kê đẹp khỏe mạnh!
Tâm sự sư kê
Độc giả Gà Chọi Hay thân mến! Nay mình xin được chia sẻ anh em tâm sự của một sư kê .
Trong những ngày qua tớ đã suy nghĩ rất nhiều, tớ không biết là có nên theo đuổi hay từ bỏ niềm đam mê đã ngấm vào máu thịt tớ trong suốt thời gian 22 năm. Mùa hè năm 1994 đôi gà đầu tiên mẹ tớ mua cho cho chỉ có 7k khi mới bóng trứng. Theo năm tháng, tớ nuôi 2 em gà đó lên 3kg. Tớ và thằng bạn ngày nào cũng cho gà đá. Đá cho tới khi toét kết mồm miệng vì 2 con gà chọi này chỉ mỗi vo đá dọc.
Trải qua thời gian từng ấy năm, tớ không ngừng sưu tầm học hỏi và tìm hiểu các kiến thức về cái thú chơi mà tớ đam mê ấy, thành công cũng cso thất bại cũng không phải ít lần. Những lúc tớ mới chơi chưa hiểu gì về gà chọi thì nay đá mai lại đá tiếp sau nay nghĩ lại chỉ có gà sắt mới chịu được khi ở với tớ. Đến nay, nhiều lúc tớ vẫn thế. Khi vần gà nhiều người nói tớ dã man. Nhưng thà chạy ở nhà chứ đừng chạy ở chiến trường là được. Nên khi cho gà chọi ra chiến trường dù đối phương có ăn được gà của tớ cũng phải chảy máu mắt. Vần gà chọi là vậy các bạn à.
Rồi những khi trời mua hà lúc ấy chưa biết đến cái màn cho gà ngủ nhiều khi nửa đêm sợ gà bị muỗi cắn tớ cầm tờ bìa ngồi quạt cho gà đỡ bị muỗi cắn. Có những hôm con gà ốm không ăn được, còn bns cả tháng trời mà cố giữ thuốc thang, nấu cháo, mua Sữa bón cho gà. Thu hỏi? Những người đam mê có mấy ai làm được như tớ không? Kỷ niệm ấy là một chon gà chọi Ô tớ nuôi cách đây 3 năm. Dù không còn chút sức lực nào nhưng khi tớ về đến nhà nó vẫn cố gắng đứng dậy nhìn tớ lần cuối. Nước mắt nó chảy ra khi nhìn tớ rồi từ từ khép lại. Tớ đã cố gắng làm tất cả để cứu nó nhưng không được. Mắt tớ cũng nhòe đi khi nhìn nó lần cuối.Nhưng chăm gà chắc có lẽ ít người được như tớ. Từ thuốc bổ đến các loại mồi cho gà 29 tết và nhữnng ngày trời giá rét thì tớ vẫn 1 mình lọ mọ đi soi, kiếm mồi cho gà. Còn nhớ, đêm giao thừa họ thì đi chúc tết còn tớ vẫn ngồi đó cho từng chiến kê ăn. Mongn hững ngày hội có được chiến thắng. Có những hôm trời rét đi đường xa tớ bỏ cả cả áo ra trùm cho gà đước ấm còn tớ thì áo cộc chay xe cả 50km về đến nhà người lanh cóng.
Sau này, mỗi khi đi đâu tớ đều lo lắng cho gà hơn là lo cho bản thân mình. Dù về sớm hay muộn, say hay tỉnh, việc đầu tiên tớ để ý cũng là gà. Xem gà đã ăn uống no chưa? Những ngày gà ra trường thi thì hồi hộp và lo lắng lắm. Khi gà bị chấp tớ chỉ biết nhìn vào mắt chiến kê của tớ mà tự nhủ “Đánh Chết Nó Đi – Đừng Phụ Công Tao”. Không biết nó có hiểu được suy nghĩ của tớ hay không nhưng còn gà qua tay tớ nuôi nấng vần vỗ và ghép đá đến thời điểm này ra trường 24 trận chỉ thua 1. To có, nhỏ cũng có. Với người chơi gà vì đam mề thì bao 20 là oánh rồi. Riêng về gà chọi tớ chơi tớ không kết bất cứ con gà nào. Nuôi đỏ khỏe ra trườnng bằng trang tớ đá. Biết bao nhiêu con gà kết bại trận dưới chân gà anh em tớ.
Thời gian 6 tháng trước có đến 3 tháng ăn ngủ theo nhà xe. Vào nam ra Bắc, vùng núi hay vùng biển tớ đến đều đến giao lưu với anh em cùng đam mê. Trở về nhà tớ lại tiếp tục với niềm đam mê. Nhưng thời gian gần dây do công việc không được ổn định, tớ muốn ngừng đam mê trong khoảng thời gian nào đó. Từ bỏ đam mê là điều tớ buồn nhất! Có lẽ Lao Bảo – Quảng Trị sẽ là nơi tớ đến trong thời gian sắp tới.
Cám ơn các bạn độc giả của Gà Chọi Hay đã đọc đến hết bài tâm sự của tớ!!!
Chúc anh em có được nhiều chiến kê đẹp khỏe mạnh!
Tâm sự sư kê
Relate Threads