Tâm sự của người vợ có chồng chơi đá gà.
Dẫu biết là giận nhưng tôi chưa bao giờ cấm, mồm cứ nói không dời nhiều khi tôi còn tỏ ra thái độ với sở thích của chồng mình, anh không nghiện bất kỳ một thứ gì có thể nói nếu a không dính vào gà gần như anh là người chồng hoàn hảo nhất trong tôi. Cưới nhau đã hơn chục năm. Còn nhớ cái ngày ấy anh vội vàng hối hả từ chỗ đá gà về gặp ấy thế mà nhiều năm đã trôi qua. Thời gian và đam mê đã lấy đi một chút hạnh phúc đơn sơ, nhiều lúc tôi mặc kệ nhưng rồi nghĩ đi nghĩ lại anh vẫn là người tốt có nhiều lúc tôi cảm thấy tủi thân vì tự ví mình không bằng con gà. Có lẽ viết nên dòng tâm sự này là những trải lòng của thời gian mà tôi đã quá quen với đam mê ấy. Nhiều hôm anh dậy từ rất sớm tôi bước chân xuống giường đa nhìn thấy anh ngoài chuồng anh vuốt ve. Nắn nót, nâng niu như chưa bao giờ được chạm vào một khát khao. Gà ốm là tôi cũng ốm. A thấp thỏng cả đêm bên chuồng nào bóng điện nào thuốc thang những thứ ấy làm xáo loạn cuộc sống gia đình tôi. Hai đứa con ngày một lớn cậu con trai tinh nghịch thích động vật cũng hay đòi đi theo bố, nhưng a cấm. Anh nói chỉ mình anh là đủ vì kiếp chơi gà nó bạc bẽo lắm và cũng ko ai sáng sửa được bằng trò chơi này, nhiều lúc khuyên nhủ anh hạn chế nhưng dường như chơi gà có một chất gây nghiện đặc biệt. Tôi cảm giác anh cứ sâu thêm. Giờ đây cơm áo gạo tiền đè nén lên gia đình tôi. Có những lúc còn phải đi vay mượn tuy túng thiếu nhưng thóc cho gà trong thùng chưa bao giờ vơi cạn. A dính vào cá độ tôi càng khổ hơn. Cũng công nhận có thắng có thua. Nhưng cũng chả thấy tiền đâu. Tài sản lớn nhất trong gia đình tôi đó là gà. Nhìn đâu cũng thấy hơi hướng của gà từ trứng cho đến lông. Bay tung toé lên. Bẩn thỉu. Quanh xóm làng mọi người nhiều lúc kỳ thị. Sau nhiều lần bỏ rồi chơi lại, con cái cũng lớn kinh kế hàng đầu. Những trận bại bạc làm anh nản chí. Nhưng không dứt được. Nhiều đêm tôi thấy anh chằng chọc. Suy nghĩ ko nói một lời. Anh bỏ bê gà. Tôi thầm nghĩ chắc lần này quyết tâm cao nên mừng thầm. Chỉ nong dứt ra được cái chết tiệt đó đi. Và rồi lại thấy a xây thêm rất nhiều chuồng. Quây lưới. Quy hoạch có vẻ quy mô lắm. Tôi hỏi nhưng a một mực ko nói. Thời gian đầu có tháng anh đi cả vài tuần lại ôm được vài con gà mái về thả đấy cứ thế số lượng mái tăng lên theo thời gian. Có tháng a đi biền biệt. Về trắng tay. Sau bao nhiêu vất vả a gom được khá nhiều gà để gây giống. Cứ tưởng chí nhớn sẽ thành và rồi nó không như mơ. Gà ấp nở toàn chết có lúc chết hàng loạt mặt anh cứ gây đi đôi mắt đăm chiêu hơn. Rồi anh lại còn mua sách mua máy tính lên mạng nữa. Suốt ngày mày mò tỉ mỉ lúc này hoàn cảnh gia đình quá khốn quẩn. A vay tiền mua máy ấp. Rồi khử trùng. Nuôi theo kỹ thuật chăn nuôi. Không ngờ nó lại thuận lợi. Ai cũng bảo anh là bị hâm. Mọi suy nghĩ a ko quan tâm mà làm theo cách của mình. Một năm trôi qua lần đầu tiên tôi được cầm số tiền do đam mê của chồng tôi đưa lại. Hạnh phúc cứ thế anh ngày mở rộng mô hình. Ae trong người tỉnh cứ nườm nượp đến. Giờ đây gia đình tôi quá ổn cũng nhờ đam mê của anh. Xây nhà xây cửa mua xe nuôi con ăn học. Cuộc sống tươm tất hơn. Điều làm tôi nhớ nhất khi a nhìn tôi nói sống vì đam mê chứ đừng chết vì đam mê.
Dẫu biết là giận nhưng tôi chưa bao giờ cấm, mồm cứ nói không dời nhiều khi tôi còn tỏ ra thái độ với sở thích của chồng mình, anh không nghiện bất kỳ một thứ gì có thể nói nếu a không dính vào gà gần như anh là người chồng hoàn hảo nhất trong tôi. Cưới nhau đã hơn chục năm. Còn nhớ cái ngày ấy anh vội vàng hối hả từ chỗ đá gà về gặp ấy thế mà nhiều năm đã trôi qua. Thời gian và đam mê đã lấy đi một chút hạnh phúc đơn sơ, nhiều lúc tôi mặc kệ nhưng rồi nghĩ đi nghĩ lại anh vẫn là người tốt có nhiều lúc tôi cảm thấy tủi thân vì tự ví mình không bằng con gà. Có lẽ viết nên dòng tâm sự này là những trải lòng của thời gian mà tôi đã quá quen với đam mê ấy. Nhiều hôm anh dậy từ rất sớm tôi bước chân xuống giường đa nhìn thấy anh ngoài chuồng anh vuốt ve. Nắn nót, nâng niu như chưa bao giờ được chạm vào một khát khao. Gà ốm là tôi cũng ốm. A thấp thỏng cả đêm bên chuồng nào bóng điện nào thuốc thang những thứ ấy làm xáo loạn cuộc sống gia đình tôi. Hai đứa con ngày một lớn cậu con trai tinh nghịch thích động vật cũng hay đòi đi theo bố, nhưng a cấm. Anh nói chỉ mình anh là đủ vì kiếp chơi gà nó bạc bẽo lắm và cũng ko ai sáng sửa được bằng trò chơi này, nhiều lúc khuyên nhủ anh hạn chế nhưng dường như chơi gà có một chất gây nghiện đặc biệt. Tôi cảm giác anh cứ sâu thêm. Giờ đây cơm áo gạo tiền đè nén lên gia đình tôi. Có những lúc còn phải đi vay mượn tuy túng thiếu nhưng thóc cho gà trong thùng chưa bao giờ vơi cạn. A dính vào cá độ tôi càng khổ hơn. Cũng công nhận có thắng có thua. Nhưng cũng chả thấy tiền đâu. Tài sản lớn nhất trong gia đình tôi đó là gà. Nhìn đâu cũng thấy hơi hướng của gà từ trứng cho đến lông. Bay tung toé lên. Bẩn thỉu. Quanh xóm làng mọi người nhiều lúc kỳ thị. Sau nhiều lần bỏ rồi chơi lại, con cái cũng lớn kinh kế hàng đầu. Những trận bại bạc làm anh nản chí. Nhưng không dứt được. Nhiều đêm tôi thấy anh chằng chọc. Suy nghĩ ko nói một lời. Anh bỏ bê gà. Tôi thầm nghĩ chắc lần này quyết tâm cao nên mừng thầm. Chỉ nong dứt ra được cái chết tiệt đó đi. Và rồi lại thấy a xây thêm rất nhiều chuồng. Quây lưới. Quy hoạch có vẻ quy mô lắm. Tôi hỏi nhưng a một mực ko nói. Thời gian đầu có tháng anh đi cả vài tuần lại ôm được vài con gà mái về thả đấy cứ thế số lượng mái tăng lên theo thời gian. Có tháng a đi biền biệt. Về trắng tay. Sau bao nhiêu vất vả a gom được khá nhiều gà để gây giống. Cứ tưởng chí nhớn sẽ thành và rồi nó không như mơ. Gà ấp nở toàn chết có lúc chết hàng loạt mặt anh cứ gây đi đôi mắt đăm chiêu hơn. Rồi anh lại còn mua sách mua máy tính lên mạng nữa. Suốt ngày mày mò tỉ mỉ lúc này hoàn cảnh gia đình quá khốn quẩn. A vay tiền mua máy ấp. Rồi khử trùng. Nuôi theo kỹ thuật chăn nuôi. Không ngờ nó lại thuận lợi. Ai cũng bảo anh là bị hâm. Mọi suy nghĩ a ko quan tâm mà làm theo cách của mình. Một năm trôi qua lần đầu tiên tôi được cầm số tiền do đam mê của chồng tôi đưa lại. Hạnh phúc cứ thế anh ngày mở rộng mô hình. Ae trong người tỉnh cứ nườm nượp đến. Giờ đây gia đình tôi quá ổn cũng nhờ đam mê của anh. Xây nhà xây cửa mua xe nuôi con ăn học. Cuộc sống tươm tất hơn. Điều làm tôi nhớ nhất khi a nhìn tôi nói sống vì đam mê chứ đừng chết vì đam mê.
Relate Threads