Tôi nhớ hồi nhỏ ngày nào cũng đi phụ mẹ bê thúng rau dọn hàng thi thoảng mẹ hỏi có ăn chè ko mẹ cho 500 đồng. Tuy rất thèm nhg cũng bấm bụng ko ăn bảo mẹ cứ để dành khi nào số lần mẹ cho con đủ 10 nghìn thì con lấy 1 thể. Và thế là ngày ấy cũng đến sau 3 tháng mong đợi tôi đã tích đủ 10 nghìn. Mẹ hỏi lấy tiền làm j? Vì khi ấy nó to lắm có thể bằng cả 1 bữa ăn của gia đình tôi ngày đó. Tôi chỉ nẳng lặng nói con xin mua 1 con gà chọi bé mẹ ạ! Mẹ tuy ko thích nhg vì tôi bà đã đến tận nhà ong cụ ở xóm mua cho 1 con gà ô cánh tiên. Ông cụ ko lấy tiền vì bé tôi gấyng ông ý chơi lại hay đi bắn thằn lằn về cho ông ý chăn gà. Ôi niềm vui sướng biết bao tôi ôm nó về nhà ngắm mãi chỉ sợ nó là gà mái. Ăn cũng cho nó đứng cạnh lạnh cho nó lên phòng đắp tổ thật ấm. Vào 1 ngày đông giá rét nó nhảy khỏi hộp chui ra sau cái cống nc tù mất hút. Về ko thấy nó đâu tôi đã nhẩy cả xuống cống vạch từng bụi cây cái lá tìm mãi, tìm mãi lạnh tê ngừoi trong vô vọng. Ngừoi bửn từ chân lên đầu hôi thối. Đầu thi thoảng lại thấy tiếng kêu chip chip mà ko sao tìm dc nó. Cả tối cuối cùng phải bỏ cuộc về nhà ốm 1 trận vì nhiễm lạnh mà khóc tu tu mấy ngày. Ôi 1 kỷ niệm đẹp cho 1 cái đam mê cao cả có ai như mình ko?
Tác giả fb Bầu Kiên
Relate Threads