Ông vua thiên vị

dahoacuong

Thành viên Mới
Tham gia
6 Tháng sáu 2011
Bài viết
1
Điểm tương tác
0
Điểm
1
Vị vua ở một Quốc gia nọ sinh hạ được một nàng công chúa xinh đẹp. Điều lạ là nàng chỉ thích những chiếc xe ngựa. Càng lớn nàng càng bắt cha mình sắm thật nhiều xe. Thật không may là thần dân sống trong đất nước của vị vua này lại không giỏi đóng những cỗ xe ngựa đẹp, mà nhu cầu của cô con gái thì một lớn, một éo le.

Sau khi tham vấn cao kiến của các vị đại thần trong chiều, vị vua nọ mới nghĩ ra cách vời một chàng trai từ một đất nước xa xôi đến vương quốc của mình để đóng xe ngựa cho con gái yêu. Chàng ta được nhà vua cho ăn, cho ở, cung phụng không thiếu thứ gì.

Vua cũng ban chỉ, ngoài việc đóng xe ngựa, chàng trai ở xứ xa kia phải có nhiệm vụ dạy các thần dân ở đây biết đóng những cỗ xe đẹp, nhiều màu, nhiều loại. Sau vài năm, xem ra chàng trai cũng được vua ưu ái lắm. Vua tạo mọi điều kiện cho chàng làm việc, miễn sao đáp ứng cho được cái sở thích oái oăm của cô công chúa.

Được vua sùng mến, lại là người duy nhất cung cấp xe ngựa cho cô con gái cưng của nhà vua, ngay từ đầu, chàng trai đóng xe đã tỏ vẻ kênh kiệu. Anh ta bắt đầu đưa ra những yêu sách. Rồi công việc cũng vì thế mà chểnh mảng. Không còn những cỗ xe ngựa tốt và đẹp như xưa. Nàng công chúa lúc này, hơn ai hết, là người hiểu được giá trị và chất lượng những chiếc xe của mình đang ngày càng bị coi nhẹ.

Cái hôm công chúa đi dự tiệc ở nước láng giềng, nàng thấy xe ngựa của họ tốt và đẹp lắm. Vua cha dường như cũng biết điều đó. “Nhưng mua xe ở đây về, vừa đắt, chỉ con gái ta thích, thần dân của ta cũng chỉ biết đó là cái xe ngựa, chứ khó mà được dạy bảo gì như cái cách mà anh chàng đóng xe ta đã mời về” – Vị vua nghĩ bụng.

Vua nghĩ thế, nhưng nàng công chúa đỏng đảnh, khó tính của ông lại chẳng nghĩ thế. Nàng muốn sở hữu những chiếc xe ngựa đẹp nhường kia, gỗ phải tốt, bánh xe phải to và đi nhanh nhường kia cơ. Sở thích thôi thúc khiến công chúa muốn tìm người đi mua xe ngựa “ngoại quốc” về cho nàng.

Lúc bấy giờ có một anh nhà buôn. Anh này vốn vẫn nổi tiếng khắp nước vì tài buôn bán. Anh ta có thể mang về đây những thước vải quý từ cách xa hàng ngàn dặm, có thể mang về đây những thứ trên khắp thế gian này chỉ có một. Vì thế mà không khó khăn lắm để anh nhà buôn đem đến cho cô công chúa những chiếc xe đẹp nhất, tốt nhất từ những nơi xa xôi nhất. Bộ sưu tập của nàng công chúa thích xe ngựa ngày càng đồ sộ. Nàng ta tự hào lắm vì mình có tất cả những cỗ xe mà nhân gian có.

Thế rồi chuyện cũng đến tai nhà vua. Đến tai anh chàng đóng xe được vua ưu ái. Đụng đến quyền lợi của mình nên anh ta đâm ghét anh chàng buôn xe ngựa. Anh ta tìm mọi cách bóc mẽ, nói xấu tay nhà buôn. Anh ta rỉ tai nhà vua, nói mọi thứ lí do để “hạ bệ” dân buôn. Anh ta lại dùng chiêu cũ hứa hẹn sẽ dạy cho các thần dân của vị vua nọ biết tự đóng xe ngựa cho công chúa.

Nhà vua xem chừng nghe cũng xuôi tai lắm. Ông ta mới ra lệnh, hễ chiếc xe nào mà tay buôn mang từ ngoại quốc về là phải đóng cho ngân khố số tiền bằng chừng ấy giá trị chiếc xe. Khổ nỗi, càng đánh thuế, số xe mà nàng công chúa mua về lại càng nhiều. Tay nhà buôn cũng không thiệt thòi gì trong vụ này nên anh ta cứ làm tới. Người thiệt ở đây rõ ràng là nàng công chúa thích xe – con gái ông.

Không chịu nổi tay nhà buôn khôn ngoan, nhiều phen, anh chàng đóng xe ngựa tỏ thái độ tức tối ra mặt. Có lần anh thách đấu công khai, có lần gửi tối hậu thư lên nhà vua đòi hỏi yêu sách. Thế mới có chuyện, mỗi lần anh đóng xe kêu, nhà vua lại ban ra một chiếu chỉ mới. Tay nhà buôn vì thế mà cũng lắm khi khốn đốn.

Lại nói về công chúa. Sau nhiều lần chứng kiến tay đóng xe và tay nhà buôn đấu đá nhau, nàng cũng tỏ vẻ bức xúc lắm. Dĩ nhiên, nàng không ghét ai, cũng chả quý ai trong số họ. Họ có làm gì thì cũng không phải vì nàng, mà vì cái túi tiền của nàng. Nàng bức xúc về chuyện chỉ vì họ đấu đá nhau mà sở thích của nàng đôi khi không được đáp ứng. Nàng sẽ khó mua những chiếc xe ngựa vừa đẹp, vừa tốt. Nàng sẽ phải bỏ nhiều tiền hơn cho nhu cầu của mình. Phải chờ đợi lâu hơn để được sở hữu chiếc xe mà nàng thích.

Thời gian cứ thế trôi. Nàng công chúa vẫn thích xe ngựa. Anh chàng được vua yêu quý vẫn đóng xe. Tay nhà buôn vẫn mang xe từ những xứ sở xa xôi về nước. Vị vua nọ thỉnh thoảng hứng lên vẫn ban hành vài chiếu chỉ để tỏ uy quyền. Thần dân của ông vẫn thế, học mãi mà vẫn chưa tự biết đóng xe ngựa, nói đúng hơn là họ không xác định được mình phải đóng cái xe nào và đóng như thế nào.

Tưởng là mọi chuyện cứ diễn ra như thế, thì mới đây, đột nhiên nhà vua lại ban chiếu. Mà bản chiếu này xem ra ảnh hưởng đến sống – còn của nhiều người lắm, chứ nó chẳng nặng – nhẹ như trước nữa. Vua phán, phàm đã là xe ngựa dâng bán lên công chúa phải có ấn chỉ chính thức của nhà vua.

Phen này hẳn anh chàng đóng xe được lợi, vì vốn xe của anh ta trước đây bán cho công chúa đều có ấn vua. Tay nhà buôn đến lúc này có lẽ chỉ còn nước “bán xới”. Cô công chúa cũng chẳng thể ngồi im mà “không yêu – không ghét” được nữa. Tay nhà buôn mà “ra khơi” là nàng ta cũng hết đường mua xe đẹp. Có mua được chắc cũng phải mua với giá cắt cổ…

Giờ đây hay là về sau đi chăng nữa. Nàng công chúa vẫn thích xe ngựa. Anh chàng được yêu quý vẫn đóng xe. Có điều, anh ta sẽ chẳng còn bị ai cạnh tranh, giành phần nữa. Anh ta sẽ lại được quyền lười đi, quyền đóng xe ẩu hơn. Anh ta sẽ thay tay nhà buôn kiêm luôn việc buôn xe.

Và, nếu một ngày đẹp trời nào đó, anh chàng đóng xe ngựa được nhà vua yêu quý bỏ việc đóng xe sang buôn xe, liệu thần dân của vị vua nọ có đi đến cái đích cuối cùng là đóng cho nổi một chiếc xe ngựa!? Vị vua kia liệu có thiên vị quá chăng!?
 
Ðề: Ông vua thiên vị

hihi, nói ai vậy ta ?sao nghe quen quen ,và giống giống ...dường như mình có biết ...hihi?? dù vậy đây là chuyện cười ra nước mắt ....cố suy gẩm chuyện người mà nghỉ đến ta !!!!!!!!
 
Ðề: Ông vua thiên vị

lại động chạm rồi đây, truyện này hay quá , càng đọc càng thấy hay , càng thấy đúng bản chất : giàu ghét , nghèo khinh , thông minh không sử dụng !
 
Bên trên