Muốn nuôi con nhàn hạ hãy quẳng cái cân vào sọt rác

ngoctuan

Đại Bàng Bố
Nhân viên
Tham gia
11 Tháng chín 2010
Bài viết
9,238
Điểm tương tác
1,818
Điểm
65
Tuổi
43
Địa chỉ
Ho Chi Minh
Dưới đây là chia sẻ của một người mẹ nuôi con còi cọc, bị áp lực bởi những người xung quanh, thường xuyên nhận được những lời chế giễu từ người khác. Và chính bản thân người mẹ cũng tự tạo áp lực cho mình...
giup-be-tang-can-nhanh-chong1.jpg

Mẹ đừng để cái cân trở thành nỗi ám ảnh của mình. Ảnh Internet
"Em sẽ quẳng cái cân vào sọt rác!"
Đó là câu nói của tôi từng tuyên bố với chồng tôi.
Cu Mít nhà tôi rất còi cọc, đôi khi ra đường có người hỏi bé được bao nhiêu tháng rồi, một là tôi không dám nói, hai là không thấy thiện cảm với người hỏi vì cho rằng họ đang tọc mạch, hoặc cố tình chế giễu tôi nuôi con còi.
Hàng xóm sát vách nhà tôi cũng có một đứa cháu tuổi xấp xỉ con tôi. Lúc trước tôi hay lấy nhóc đó ra làm thước đo cho con tôi. Khi cả hai đứa còn nhỏ thì thằng bé hàng xóm nhìn cũng còi còi như con tôi, nhưng kể từ khi thôi nôi xong bỗng nhiên thằng bé lên cân nhanh, mập mạp ra, cái bụng lúc nào cũng tròn ủm, hàng xóm ai gặp cũng cưng nựng. Nhà tôi lấy làm ngạc nhiên lắm, cứ thắc mắc không biết bằng cách nào mà nhóc con đó lại lên cân một cách chóng mặt như thế. Tôi cứ đinh ninh rằng con tôi khi 1 tuổi cũng sẽ tăng cân như vậy.
Nhưng qua 1 tuổi cu Mít vẫn còi cọc. Lúc nhỏ tôi hay bồng con ra đường để nói chuyện với hàng xóm và cho con tôi chơi với thằng bé hàng xóm. Nhưng từ lúc 1 tuổi tôi không dám nữa, vì cứ sợ cho con đứng gần thằng bé hàng xóm, thật là khập khiễng, và trông cu Mít còi đến đáng thương, khi gầy còm đứng gần một thằng mập ú. Hàng xóm lúc đấy cứ suýt xoa sao bà mẹ thằng nhóc nuôi con khéo thế, bụ bẫm thế? Tôi buồn bã vô cùng!
Tôi nhớ khi tôi đang mang bầu, do là đứa đầu tiên nên tôi và chồng rất háo hức, chuẩn bị thật nhiều và đầy đủ đồ dùng cho con. Mang bầu mới chừng 4 tháng là tôi đã bắt đầu mua sắm. Khi sắp sinh, chồng tôi còn mua hẳn một cái cân để có thể theo dõi cân nặng của con tại nhà hàng tháng.
Từ khi cu Mít được 1 tháng, cứ đều đặn hàng tháng là tôi và chồng lại đo chiều dài và cân trọng lượng thằng bé. Cu Mít lên cân chậm hơn so với các bé khác nhưng lúc đấy cân nặng của Mít còn có thể chấp nhận được vì chưa nằm ở ngưỡng suy dinh dưỡng.
Nhưng từ tháng thứ 6 trở đi, Mít bắt đầu ăn dặm, mà thằng bé lại rất hay bị ói sau khi ăn hoặc sau khi bú sữa. Giai đoạn này tôi gần như phát điên. Nhiều khi tôi đút cháo cho con ăn, thằng bé mà nhè ra là tôi lại quát mắng, và nhiều lần không kiềm chế được tôi đã tát vào má con. Lúc đó Mít khóc rất nhiều, nhưng tôi vẫn cố đút thức ăn vào, thằng bé vừa ăn vừa khóc trông đến tội nghiệp. Nhiều lúc thương con quá, tôi ôm Mít vào lòng và cả hai mẹ con cùng khóc, chồng tôi chỉ biết thở dài.
Và ngay lúc kể lại câu chuyện này, hay đôi khi ngắm hình Mít trong điện thoại, tôi cũng rơi nước mắt khi nhớ lại những cú tát của tôi dành cho con trong khi ăn. Tôi thật là một bà mẹ nhẫn tâm và độc ác! Tôi đã trách mắng bản thân mình nhiều lần như vậy!
Con tôi càng ói ra, càng ốm thì tôi càng nôn nóng. Tôi tìm mọi cách để con ăn được, để mập lên, từ đi hỏi các mẹ nuôi con mập mạp cho đến đi gặp bác sĩ nhi. Nhiều người bảo tôi là không cần con mập, con mập quá nhiều khi béo phì lại mệt thêm, chỉ cần cho vui vẻ, lanh lợi và khỏe mạnh là được. Đa số đều nói chỉ có ở Việt Nam là quan trọng chuyện cân nặng của con, chứ nước ngoài từ bé người ta chú trọng tăng chiều cao cho con trước.
Nhưng tôi luôn phớt lờ những lời khuyên đó, và tôi cứ tiếp tục ép ăn, mặc cho ông bà nội và ba cu Mít có nói thế nào. Tôi đã tự tạo áp lực cho tôi, trong khi gia đình nhà chồng tôi rất vui khi thấy Mít lanh lợi, hoạt bát, họ luôn nói họ không quan trọng chuyện cân nặng của cháu, nhưng tôi lại không thể chấp nhận chuyện đó. Tôi đã tự tạo áp lực cho tôi, đúng là thế!
Cái cân giờ đây là vật dụng ám ảnh của tôi, thay vì cất nó vào một xó thì tôi lại dùng nó gần như hàng tuần. Nếu trước kia 1 tháng tôi mới cân con 1 lần, thì bây giờ tôi cân con hàng tuần và tôi đau khổ khi kim đồng hồ không nhích lên được chút xíu nào.
Mọi chuyện chỉ thay đổi khi con tôi được 14 tháng….
Là khi con tôi bắt đầu biết đi, mặc dù so với những đứa trẻ khác con tôi vẫn bị cho là biết đi chậm. Nhưng may mắn thay, khi vừa biết đi thì sau một tuần con tôi đã chạy ào ào. Thằng bé đi những bước đi đầu tiên mới thật đáng yêu làm sao! Từ sáng đến tối cứ lững chững đi tới mọi ngóc ngách trong nhà tìm đồ chơi. Tôi thích nhất là những lúc tôi và con chơi trốn tìm, thật là vui nhộn, có khi Mít chơi đến mồ hôi nhễ nhại ướt đẫm cả áo. Rồi Mít biết gọi tôi là “Mẹ”, mỗi tối đi làm về tôi lại nói đủ thứ chuyện với con, tôi hạnh phúc vô cùng. Tôi không còn quá cứng nhắc phải bắt con ăn thật nhiều nữa, bây giờ mỗi bữa ăn, con tôi ăn bao nhiêu cũng được, ăn không hết thì thôi, tôi sẽ cho uống thêm sữa. Con tôi tuy nhìn còi cọc so với các đứa trẻ khác nhưng chạy nhảy tung tăng, linh hoạt, luôn miệng cười nên ai cũng thương.
11214275_964586116981540_7147709737760959965_n1.jpg

Con còi cọc cũng được, miễn sao con vui vẻ, khỏe mạnh, lanh lợi là được. Ảnh: Intenet
Trong khi đó, những đứa trẻ mà trước đây tôi hay đem ra so sánh với Mít, là thước đo chuẩn về cân nặng thì trông yếu ớt, mặc dù to xác. Có thằng bé con ông anh họ, mập mạp to khỏe là thế, hơn con tôi đến gần 1 tuổi là thế, mà nói còn chưa rõ từ. Còn thằng bé hàng xóm trông bụ bẫm là thế nhưng đi đứng cứ bị té hoài, lúc trầy đầu gối, lúc trầy mặt mũi.
Tôi không phải cười cợt vào những bà mẹ của những đứa bé tôi vừa nhắc đến, tôi chỉ nhằm cho mọi người thấy rằng con ốm mập không quan trọng, miễn con khỏe mạnh, hoạt bát và ngoan ngoãn là được. Con ăn nhiều ít còn phụ thuộc vào di truyền, cách đây ít lâu tôi có đọc một bài viết về vấn đề này. Con tôi thể trạng người nhỏ con giống tôi, thì có nghĩa là bé ăn cũng ít, không thể nào ăn nhiều được, vậy mà, tôi cứ phải ép đến nỗi bữa ăn nào cũng có nước mắt.
Bây giờ tôi thấy nhẹ nhõm, không còn ác mộng khi đến giờ ăn nữa. Cách đây vài ngày, tôi đã tuyên bố với chồng tôi:
"Ngày mai, em sẽ quẳng cái cân vào sọt rác, hoặc anh muốn mang cho ai thì cho, em không muốn nhìn thấy nó nữa! Vì nó mà em đã khổ sở tự hành hạ mình và con như thế đủ rồi."
Thế đấy, các mẹ đừng quá đặt nặng chuyện cân nặng của con nữa. Hãy tạo cho mình và con một không gian vui vẻ, thoải mái khi ăn. Mẹ có tâm trạng thoải mái thì chăm con sẽ tốt hơn nhiều.
Tấ cả những người mẹ trên thế gian này, hãy cùng con mình đi qua những năm tháng tuổi thơ thật hạnh phúc nhé!
Mẹ Cục Ròm
 
Bên trên