tác giả (vô ảnh cước)
Phố dài và cũ,con đường bụi bặm đầy ổ trâu ổ gà,bức tường rêu mốc chạy dài loang lổ.Hắn lê từng bước chân mệt mỏi trên vỉa hè bong tróc.Lại thua,hôm nay là trận gà thứ mười ba hắn thua liên tiếp.Dạo này số hắn đen,mất việc,hắn ở nhà ăn bám.Mẹ hắn ca cẩm,hắn bỏ đi chơi,mà cứ bước chân ra là hắn mò đến sới gà.Hắn nợ khá khá rồi,mở mắt ra là có khoản lãi đập vào mặt,mệt mỏi lắm.Hắn không muốn bước đi nữa,dừng lại và ngồi lên rễ cây sấu già.Hắn bỗng nhớ cô bạn gái đầu tiên của hắn.Hai đứa thường đạp xe trên con phố cũ kỹ này,rúc rích cười.Cô ấy chiều hắn lắm,về tận quê mua gà tặng hắn ngày sinh nhật,đi theo ra sới đá gà với hắn,mua thức ăn cho gà...Giờ chẳng biết ở phương nào xa lắc...
Chiều tối muộn hắn mới mò về,căn nhà nhợt nhạt ánh điện.Mâm cơm phần hắn đã nguội lạnh.Mẹ hắn nguýt dài,cằn nhằn :
- Đi đâu giờ này mới về?
Hắn chẳng nói gì,lặng lẽ đi tắm...Đêm xuống,ban công lộng gió,gió về rồi...Mùa thu ngơ ngác gió đang về,hắn nhớ câu thơ ngày xưa bạn gái hắn viết tặng hắn :
Đâu rồi mùa thu gió
Heo may ngơ ngác buồn
Em chờ anh lối cũ
Lặng thầm giữa cô đơn
Cô ấy đã bỏ đi thật xa,để hắn ngồi đây,quay quắt lòng.Hắn tựa vào cửa,miên man nhìn bầu trời và thiếp đi...
Sáng sớm hôm sau,hắn tỉnh dậy,ê ẩm người.Điện thoại có tin nhắn,thằng bạn rủ đi đá gà kết,thua mười ba trận rồi,gỡ gạc tý vậy.Đánh răng rửa mặt xong,hắn đi quay tiền,hôm nay sẽ gỡ hết,hắn lại vay lãi...
Trận gà kịch tính lắm,gà đội gã Xám chân xanh,đá con xám chân vàng đội kia,vào cái đã chấp ba chấp bốn,gã tự tin vơ cả đống.Một hồ,hai hồ,rồi bẩy hồ trôi qua,vẫn chấp ba bốn,lòng gã như lửa đốt,định ra mà lại thôi,giá thì không thay đổi.Đột nhiên con gà đội gã quay táng,xoay vòng vòng,mất mắt.Hắn bần thần,cháy sổ hai đầu,lại thua...
Nhà hắn họp khẩn cấp,anh trai hắn từ xa cũng về,người ta đồn hắn nghiện,hắn gân cổ cãi,số nợ to đùng lại lòi ra.Mẹ hắn sốc,gọi anh hắn về,cả nhà loạn lên,chốt lại anh hắn nói :
- Tao sẽ trả hết nợ cho mày,còn mày,chuẩn bị ba lô quần áo về quê,vài bữa là lòi cơn nghiện ra ấy mà,cấm ai cho nó tiền.
Hắn gân cổ :
- Tôi không nghiện ngập gì,với lại thích hút ở đâu chả có.
- Cứ về đấy,không có tiền xem mày xoay sở ra sao, sướng quá hóa rồ đây mà.
Hắn không nói gì,ừ thì về,mặc kệ...
Quê hắn nằm ven sông,cánh đồng bãi ngô thẳng cánh cò bay.Hắn ở nhà chú hắn,nấp sau vườn cây rậm rạp.Đã gần mười năm rồi hắn tìm đủ cớ để chẳng phải về đây,hắn không thích quê,hắn ghét cay ghét đắng cái khung cảnh ảm đạm này.Anh hắn đưa hắn về lúc chiều muộn rồi quay xe đi ngay,hắn bối rối trước sự e dè của cả nhà chú hắn,"có khi họ nghĩ mình nghiện thật ấy chứ".Hắn được ở chiếc buồng duy nhất trong nhà,cất ba lô,mùi ẩm mốc xộc vào mũi ngai ngái,hắn nằm vật ra giường,với tay mở cái cửa sổ,chú hắn đã ra sau vườn cho gà ăn,hắn nhổm dậy nhìn ra," ái chà,nhiều gà chọi thế này mà không biết?". Hắn vùng dậy đi ra ngó nghiêng,sau khi hỏi han một hồi,hắn sà vào xem đàn gà và mấy con gà chiến.Hóa ra chú hắn cũng thích gà,chỉ thích thôi chứ cũng không có điều kiện mua gà hay.Dòng gà này do người bạn đồng ngũ tặng,chú hắn gây ra được gần trăm con gà lớn nhỏ.Có câu chuyện gà làm hắn tạm quên đi sự chán chường.Khoảng cách giữa hai chú cháu cũng vì thế mà thu hẹp lại.Tối,ăn cơm xong,cả nhà chú đi xem phim nhờ vì mất điện,hắn nhìn ra sân,có bóng một đứa con gái nữa đang đứng đợi,khuôn mặt trái xoan trắng hồng dưới ánh đèn dầu hắt nghiêng,dáng cao cao dong dỏng...Hắn hút mắt nhìn...Hắn lại nhớ cô bạn gái của hắn,nụ cười chúm chím,làn da trắng mịn,đôi mắt lúc nào cũng như muốn cười với người khác...Hắn thấy nao lòng...
Sáng sớm,hắn thức giấc vì những âm thanh lạ lẫm,hắn trở mình nghe tiếng lợn kêu đòi ăn,tiếng đàn gà con ăn thóc liếp chiếp,mùi cám lợn và mùi muối vừng quyện nhau xộc vào mũi hắn.Hắn mò dậy,thấy đói đói,nhìn đồng hồ mới sáu giờ ,"Quái sao mình dậy sớm thế?".Hắn ra sân vươn vai,mặt trời mới lên ,ban mai xiên nắng,bà thím hắn bảo khẽ :
- Cháu rứa mặt vào ăn sáng.
Hắn dạ vâng rồi đi đánh răng rửa mặt,nước giếng khơi trong vắt,mát lạnh,cảm giác có cái gì đó mềm mại chảy vào trong tóc,mơn man khi hắn vốc nước lên.Lâu rồi hắn mới thấy cảm giác khoan khoái khỏe mạnh khi thức dậy.Ăn sáng cơm muối vừng,cả chú và thím ái ngại nhìn,hắn không chú ý,ăn ngon lành.Ăn xong thì hắn ngồi trơ ra,ai cũng có việc được phân công,kể cả mấy đứa nhỏ đi học chiều,đứa chị cả đi học sáng,chào hắn khe khẽ đi ra cổng...hắn lại thấy thấp thoáng cái dáng dong dỏng hôm qua,bâng khuâng.Chú hắn dặn dò :
- Cháu đi loanh quanh làng nhé,trưa về ăn cơm,chú thím đi làm đây.
"Chắc ông anh cũng đã nói sơ tình hình rồi,chả sao,đi ngắm gà cũng được".Hắn nghĩ thầm và vâng dạ gật đầu.Buổi sáng qua nhanh,hắn về ăn trưa,chú hắn và mọi người trong nhà nói chuyện rôm rả về một đám cãi nhau nào đấy mới xảy ra trong làng.Hắn ngồi ăn hóng nghe rồi lên cái chõng tre gần cửa sổ nằm khoèo.Hắn thiếp đi lúc nào không hay...Chợt có bàn tay lay khẽ,hắn bật dậy,chú hắn nói khẽ :
- Đi đá gà?
- Sao đá trưa vậy chú?
- Tranh thủ chiều đi làm.
Hắn và chú hắn bê con gà Ô chân vấn sáo len qua mấy cái vườn,ra một bãi đất ven sông có vài cây nhãn già cỗi.Có mấy chú mấy bác và vài nhóc tỳ ngồi đó đợi.Hắn hỏi khẽ :
- Đá hay vần hả chú?
- Đá,đá cỏ cỏ cháu ạ.
Hắn nhìn con Ô của chú hắn,mã mái,hơi nhú đầu cựa,nước nuôi bình thường,thả vườn hơi chớm mốc,được cái gân gối có vẻ tốt.Đối thủ Tía chân nghệ thối,lem nhem,phong phanh hơn.Đá bao có năm trăm,hắn mỉm cười chả nói gì.Chú hắn làm nước không thạo,hắn dành lấy,mọi người trố mắt nhìn gã trai thành phố làm nước cho gà nhoay nhoáy.Thả gà,gà chú hắn bị chấp bạc,chấp sáu chấp bẩy.Con gà kia gà gân,đánh hầu mang tai choanh choách.Gà chú hắn lúi húi đánh kiềng vai.Gân con kia tốt quá,hết hồ một gà Ô đen thui,Tía kiềng vai hơi xộc xệch tý nhưng mặt sạch nguyên,giá đã chấp năm.Hắn vừa làm nước vừa hỏi chú hắn :
- Tông tử nó được không chú,ý cháu là có gan không?
- Cái này thì yên tâm cháu ạ,gà bạn chú để mái cho,gan lắm.
Hắn nhếch mép cười,trận đấu loanh quanh ở giá năm đến hồ sáu,con gà Tía ngót đi trông thấy,lông mã đã dựng lên,mà gân nó tốt quá,vẫn đánh ba trên một,giá vẫn năm.Hắn hô :
- Năm đây,năm trăm ăn một triệu.
Trong túi hắn chả có đồng nào cả,đám gà nhìn hắn,phải năm sáu người gom lại mới đánh được với hắn chưởng ấy.Vậy mà cuối hồ con Tía chạy không báo,chạy kêu.Cả sới và cả chú hắn nhìn hắn nể phục.Hắn không nói gì,mặt vênh vênh làm nước,tự đắc lắm.Tiền không nhiều,nhưng hắn đã biết chiến thắng.Tự nhiên thấy thở phào...Tối ,hắn nằm nghĩ miên man,tiếng radio loẹt xoẹt đâu đó.Bên ngoài cửa sổ,côn trùng kêu kêu râm ran,hắn nhớ quay quắt ánh đèn cao áp nơi góc phố,tiếng vòi nước chảy và tiếng còi xe đêm đêm vọng về...
Trời tang tảng sáng hắn đã thức giấc.Tiếng gà vịt kêu với tiếng chổi quét sân loẹt quẹt vọng vào tai.Hắn dậy đi ra giếng.Thím hắn hỏi :
- Sao dậy sớm thế cháu ?
-Cháu tự nhiên thức giấc thôi ạ.
Ăn sáng xong,hắn lững thững đi ra ngõ,con đường làng mơn man gió.Cô bạn của em họ hắn đến rủ em hắn đi học.Hắn đã nhìn rõ mặt.Khuôn mặt hơi tròn,đôi má phính lên như trẻ con,đôi môi trái tim chúm chím với cái mũi dọc dừa thẳng tưng.Hắn nhìn chơi vơi...cô bé lí nhí chào,hắn quên cả trả lời,hút mắt theo dáng người dong dỏng...Nắng chiếu xiên,bình minh rực rỡ,chan hòa.Tự dưng hắn thấy vui vui,vừa đi vừa huýt sáo.Cánh đồng hiện ra,những thửa ruộng mới cấy,mạ xanh non,gió se se,lành lạnh.Hắn hít căng lồng ngực gió,lặng lẽ ngồi bên bờ cỏ nhìn ra xa...Trưa hắn ngồi ăn cơm chẳng nói câu gì,tự nhiên buồn vu vơ.Ăn xong hắn leo lên chõng tre nằm.Đang thiu thiu ngủ thì cô em họ và cô bạn khi sáng líu ríu đi vào,qua chỗ hắn hai đứa suỵt soạt nói khẽ cho hắn ngủ.Hắn thì tỉnh hẳn,nằm nghĩ vu vơ.Hai đứa chụm đầu vào học bài.Hắn ngồi hẳn dậy,cuối cấp rồi chăm ghê,hắn đi ra sau nhà ngắm gà.Chú hắn từ chuồng lợn đi vào,bảo hắn :
- Đi vần gà không cháu?
- Có chú,vẫn chỗ hôm trước ạ?
- Ừ…
Hắn và chú hắn ra sau nhất,đôi gà đang đá,con Bịp gỗ chân trắng đập vào mắt hắn,con gà công tướng không thể chê,mào vua to trên đầu,đôi chân với hai hàng vẩy mỏng dính như lấy bút chì kẻ.Con Bịp gỗ đang bị một con Tía tra tấn,mọi người chê bai nó ghê lắm.Hắn nhìn kỹ,Tía hơn bụi,hơn cao,Bịp thì có vẻ béo,thỉnh thoảng mới đánh một chân mu lưng,tuy chưa xiết chân nhưng con Tía vẫn phải dẹo đi.Hết hồ hắn xông vào xin làm nước con Bịp.Tranh thủ ngó nghiêng,hai bên cánh chưa khô hết lông,lông người còn đầy.Hắn hỏi chủ gà :
- Chú có bán con Bịp này không?
Mọi người ngơ ngác nhìn hắn .Chú hắn buột miệng hỏi :
- Cháu mua làm gì?
Hắn không nói gì móc ra ba trăm ngàn từ tiền hắn thắng độ vẫn nguyên đưa cho chủ gà.Người đàn ông có bộ râu quai nón ậm ừ rồi cầm.Hắn đứng lên thong thả :
- Con gà này của cháu rồi,cháu không vần nữa.
Rồi hắn bê con gà lách qua mấy bụi cây trước con mắt lạ lẫm của mọi người.Con gà kém đòn và không rõ lối ấy hấp dẫn hắn ở điều gì đây? Hắn ra đến đường thì chú hắn đuổi kịp :
- Con Bịp này có gì hay đâu mà cháu bắt,con gà hơn đòn kia còn chưa đến ba trăm bạc.
- Chú yên tâm,cháu không nhìn lầm đâu,tháng nữa nó khô lông chú khác thấy.
Thế là từ đó hắn có việc để làm,ngày ngày hắn phơi nắng om gà,thỉnh thoảng đi đá gà cỏ với chú hắn.Hắn được tiền liên tục,chú hắn có vẻ không vui khi hắn có tiền,hắn biết ý,chắc chú sợ hắn có tiền mua thuốc.Hắn đưa cả cho tím hắn giữ hộ,đá gà lại lấy đi đá,về thắng thua lại đưa.Chú hắn vui vẻ ra mặt,chắc là ngại anh trai hắn nữa…
Trưa chớm đông,gió se se lạnh,nắng nhàn nhạt.Đứng ngoài nắng thấy âm ấm,đi vào bóng râm thấy lạnh chân.,hắn ngồi duỗi dài nơi thềm nhà nhìn con bịp gỗ,đã hơn tháng rồi kể từ khi nó về tay hắn.Lông đã khô hẳn,hắn cắt sơ sơ,phun chè nhìn đẹp gớm.Chú hắn đi từ đâu về,bảo :
- Con bịp vần được chưa cháu?
- Dạ,nếu tơ mộc thì cho nhảy thử một hai hồ đươc chú ạ.
- Thế thì đi.
Hắn và chú hắn đi vào nhà một người cùng làng.Đây có vẻ là một trong những tay chơi gà có tiếng ở đây.Hắn thấy khá nhiều gà.Vừa thấy con bịp gỗ,người đàn ông trung niên cười khẩy :
- Để xem con nửa mái nửa trống này làm được gì nào?
Hắn thấy ức ức,nghĩ bụng “ để rồi xem”.Con gà Ô vần với con Bịp cũng tơ lụa.Thả gà ,con Ô khá thao lược,quấn hai mang đá mé.Con bịp sau vài đòn đau cũng theo kịp thế trận,đuổi tảng lên những chân mu lưng trời giáng.Con Ô nhanh chóng chậm lại.Được đà,bịp đánh liên tiếp.Ô ăn đòn kêu ooc mấy lầ liền.Chưa đến mười phút,sau một chân của Bịp,ô nằm sập xuống,người chủ gà bê thốc Ô lên…
Ra đến đường hắn mới dám huýt sáo loạn lên.Chú hắn tấm tắc :
- Chân con bịp này ghê quá.
Từ hôm ấy,hắn càng quyết tâm chăm con bịp,vần hai ba kỳ liền xuất sắc,hắn quyết đá một trận.Hắn hỏi chú hắn :
- Có cái sới nào to to quanh đây không chú?
- Có cháu ạ,lên gần thị trấn,đá cũng khá.
Hắn xin lại số tiền mà hắn góp từ tiền đá gà bấy lâu.Sới ở thị trấn giấu mình sau một quán cafe khá đẹp.Có đến ba bốn bồ.Vừa đặt gà xuống là ba bốn gã đến xăm soi.Hắn nhìn quanh,sau một hồi hỏi han,bàn tán ì xèo con Bịp gỗ được ghép với một con Xám hồng.Hai con bằng như cưa,khỏi chấp.
Hồ một,buông mỏ Xám khéo lối đá mang tai khớp chì khá đau,chấp xuống đến năm mà không có khách.Bịp cũng trèo lên vài lần đá mu lưng thùm thụp.Xám chưa có dấu hiệu gì chuyển thì Bịp đã rớm dập đầy mặt.
Hồ hai vẫn kịch bản đó,Bịp có vẻ đã hơi nghênh mang.Hắn vẫn ngồi yên,cái mặt gác lên thành sới khiến hắn trông thộn ra.Cuối hồ hai giá còn hai,chả có khách.Đang lúc chẳng có gì đột biến hắn thủng thẳng đứng dậy :
- Hai đây,hai triệu ăn mười triệu.
Cả sới im lặng,chưởng này hơi to,ba bốn người hội ý rồi bắt.Đám đông xì xào " Con Bịp điếc lác trước khi con Xám gẫy lưng,bắt làm gì".
Hắn ra làm nước,chú hắn thì thào "khó ăn cháu ạ",hắn tỉnh bơ " Nó hơi phồng lưng lên rồi chú ạ".
Hồ ba thả gà,vẫn giá đó,đanh khi con Xám đánh nhiều thì đột nhiên Bịp leo lên đánh một cái mu lưng trời giáng.Xám nằm sập xuống,cổ duỗi dài,bỏ qua mọi giá,xám bị chấp lại một...
Hắn đi vào cổng,tay vung vẩy nắm tiền.Thím hắn tròn mắt :
- Sao mà nhiều tiền thế.
Hắn cười,tự hào và thỏa mãn với chiến thắng.Mấy ngày sau tin hắn được gà lan ra cả làng.Hắn cũng thấy oai oai với chiến tích đó.Hắn dần quen với đám thanh niên trong làng.Vài đứa coi hắn như Đại ca.
Một chiều,hắn ngồi xoa con Bịp nơi góc sân thì em họ hắn và cô bạn đi học về,hai đứa lấm lem chạy vào nhà tắm.Hắn nghĩ thầm " chòng ghẹo nhau ngã xe rồi".Một lát có tiếng nói vọng ra "Mai phải tìm đường khác thôi,không thì chết".Tiếng em họ hắn " Còn đường nào mà đi,tao sợ lắm,khéo nghỉ học"...
Hai đứa bàn tán rì rầm,hắn lờ mờ đoán ra mấy đứa thanh niên làng chặn đường trêu chọc hai đứa.Bất giác hắn nhớ tới ngày xưa,lần đầu hắn đưa bạn gái cũ đi chơi,bị trấn tiền,mấy năm võ vẽ của hắn phát huy tác dụng.Nhưng cô người yêu thì sợ,mấy tuần không gặp lại hắn...Mới đó,mà chỉ con là giấc mơ...
Chiều hôm sau,khi cô em họ về đến đầu làng,ba bốn đứa choai choai chặn lại,cầm bùn định trát lên áo thì hắn đứng lù lù đằng sau từ bao giờ.Cô em họ liếc thấy lí nhí :"Anh!" . Cả mấy thằng quay lại,hắn nhào tới...Chưa đầy ba phút,mấy thằng choai choai nằm một đống trên bờ dưới ruộng,hắn cũng lấm lem,không thèm nhìn đến em họ cùng cô bạn xinh xắn,hắn quay đi,lặng lẽ bước...
Hắn như quên bẵng đi rằng mình đang có cái "nghi án" to lù lù trên đầu.Say mê với những gì hắn đang làm được." Thằng chột làm vua xứ mù",dù sao hắn cũng có chút va vấp về gà nơi sới lớn.Nhưng có một chuyện đột nhiên xảy ra làm hắn không ngờ đến.Không hiểu từ đâu trong làng ngoài ngõ người ta đồn ầm lên rằng hắn vẫn bí mật mua thuốc hút.Chú hắn ngờ vực,cuối cùng đành hỏi thật hắn.Hắn cười nhạt :
- Chú nghĩ cháu nghiện thật à?
- À..ừ…Không…nhưng nhiều người nói…
- Cháu biết nguyên nhân từ đâu,chú yên tâm đi.
Hắn chẳng nói gì thêm.Chiều xuống muộn,hắn ngồi cuối hiên,nắng xiên xiên ,lành lạnh.Đứa em họ hắn đến gần,lần đầu tiên nó nói chuyện với hắn nhẹ nhàng tình cảm thế.
- Anh à,chắc mấy thằng hôm nọ bị anh đánh nó nói lung tung.
- Ừ !
- Anh kệ bọn nó đi.
- Ừ…
- Cái Giang nó bảo anh đẹp trai đấy…hi hi…
- Ừ…à…ờ…mà Giang nào kia ?
- Đấy,bảo gì cũng “ừ” mà khen đẹp trai là tít lại ngay.
Hắn cười hiền không nói nữa. Hóa ra cô bé kia tên là Giang.Hắn không nói nữa trầm ngâm nhìn hoàng hôn.Khói lam chiều bảng lảng,khen khét,thơm thơm mùi rạ ẩm.
Chiều hôm sau anh hắn chở cả mẹ hắn về.Ngồi uống nước anh hắn chì chiết :
- Tao nghe nói mày lại hút.
Hắn cười nhạt không nói.Hắn chẳng muốn thanh minh nữa.Anh hắn bồi thêm :
- Đáng lẽ chú không nên cho nó đá gà,cờ bạc còn nghiện hút,đủ quá nhỉ?
Mẹ hắn đỡ lời :
- Con đừng nói em nó quá,mọi thứ vẫn chưa rõ ràng mà.
- Mẹ định thế nào mới rõ ? Con trả cả đống nợ cho nó rồi đấy.
Mẹ hắn nấc lên :
- Anh nói thế,anh có thiệt tý nào đâu,cái nhà tôi đã sang tên cho anh…
À…ra là thế…Hắn lại nhếch mép cười.Chú hắn đỡ lời :
- Chú có cách này biết ngay ấy mà,tiền đá gà nó thắng bao nhiêu chú nhớ cả,giờ mà xem còn đủ là không hút,dạo này không thấy nó gửi Thím.
- Ôi dào…có mà còn một xu.
Anh hắn nói đế vào.
Hắn thấy mọi thứ tan ra,nhà cửa,tương lai,chuyện tình cảm…Hắn không muốn nghĩ nữa. Hắn đi đến bên cái móc áo,lôi ra một nắm tiền đủ loại từ túi quần thể thao,quẳng lên bàn.
- Chú nhớ thì vẫn còn đủ đây,chắc cũng đủ trả cho anh chỗ lần trước.
Hắn quay ra,bước đến sân thì hắn nhìn thấy con Bịp.Hắn cúi xuống,nhét nó vào cái giỏ xách mới mua, lững thững đi ra cổng, ngoặt ra phía cánh đồng,gió mơn man lùa qua tóc.Phía trước,bầu trời xam xám,lành lạnh…
Chính bước chân đầu tiên khi hắn bước về phía cánh đồng là một ngã rẽ lớn lao của đời hắn.Khi mẹ hắn và anh hắn kịp hiểu chuyện gì chạy ra và cứ thẳng ra đường lớn tìm hắn thì hắn vẫn chậm rãi đi qua cánh đồng đầy gió…Hắn cứ đi cho đến lúc gặp một chiếc công nông đầu dọc chở cám cò đi đến…hắn leo lên…đi tiếp…
Bình minh ướt sương,mảng rừng nham nhở màu nâu đỏ bừng lên,sương mờ trên cao bảng lảng.Dưới chân núi,bãi vàng thổ phỉ trơ trọi,lổn nhổn.Hắn nhìn sang bên,Tý bệu bạn gã đang ngủ say.Nó là đứa bạn nối khố từ khi mặc quần thủng đít,chơi bời,nghiện ngập chán ,nó dạt về đây,quản hơn chục đứa tạp nham đào đãi.Trong các nhóm thổ phỉ đang làm tại bãi ,nhóm Tý bệu là ít người nhất và cũng kém thế lực nhất.Con gà của hắn gáy vang,tự nhiên tiếng máy nghiền sè sè chạy,tiếng người gọi nhau truyện trò như ngừng lại vài giây.Tý bệu dụi mắt :
- Mày đem cái của nợ này vào đây kiểu gì cũng bị thịt.Thôi,xem có cái gì để làm nào.
Nó đi ra phía một hố đất trải bạt để chứa nước…Một lát nó quay vào :
- Mày ra rửa mặt đi,ở đây là khổ lắm đấy,mẹ…bần cùng thôi.
- Thế mày tưởng tao không bần cùng à?
- Nói thế mà ngửi được.Mày cứ về.cứ đè ra mà sống,nhà mày có phải thiếu quá hay hết tài sản đâu.Như tao đi một lẽ…
Nó bỏ lửng câu nói,mắt nhìn xa xăm :
- Tao đếch cần.
Hắn văng tục và đi ra chỗ “bể nước”…Con Bịp lại gáy vang…
Buổi trưa,khi cả lán đang vây quang chậu nước canh và nồi thịt mỡ thì có một nhóm người lố nhố đi vào.Có tiếng xì xào “chết rồi,Hải “bò” vào đây làm gì đấy”.Tý bệu đứng lên ,nó xoa xoa hai tay :
- Anh Hải,anh vào ăn cơm với bọn em.
- Cơm nước đếch gì,nghe nói chú có lính mới,có con gà chọi béo đem làm lễ anh vào lấy.
Hắn nghe ngứa cả tai,định lên tiếng nhưng nghĩ sao lại thôi.
Hải bò là bưởng lớn nhất ở đây,có thế lực ảnh hưởng tới tất cả các nhóm còn lại.Hắn chuyên mặc quần áo bò nên có biệt danh là Hải “bò”…
Con gà Bịp từ đâu đến,cục cục,Hải bò cười nhạt :
- Cho anh xin về nhậu.
Rồi hất hàm cho đứa đàn em đến lấy.Hắn nhảy xuống khỏi lán,hất bàn tay níu khẽ trên vai của Tý bệu,giọng khô khốc :
- Không được.
Bọn Hải bò trố mắt cả lên :
- Cái gì thế? Không biết ai đây à?
- Tao chả cần biết ai.Gà của tao và con này không thể thịt
Cả đám rừng xì xào,thêm một vài người kéo đến…Hải “bò” bước lên :
- Mày thích gì?
- Chả thích gì cả,chỉ thích con gà của tao được sống.
Một thằng có cái sẹo chạy ngang má bước lên :
- Đại ca để em dạy cho thằng này một bài học.
Hắn cười nhạt thủ thế,mọi người nín thở,không khí ngột ngạt.Bất chợt Hải ‘bò” cười lớn :
- Thôi ,không sao,gà của chú,chú không muốn thịt thì thôi,không lại bảo ma cũ bắt nạt ma mới.
Hắn nói rồi phẩy tay,cả bọn kéo đi,mấy đứa đàn em của Hải “bò” hậm hực văng tục.
Đêm xuống,cánh rừng xào xạc lá,đâu đó tiếng chim lợn vọng về nghe rờn rợn.Từ chiều, đám cửu vạn đã lo lắng cho một cuộc trả thù khi đêm xuống của Hải ‘bò”,cả lán thao thức và thủ thế…Hắn cũng thức,được một lúc,sự mệt mỏi sau một ngày đi lại và làm việc khiến hắn thiếp đi…
Rất nhiều ngày sau cũng không có bất cứ sự trả thù nào xảy ra.Đó có lẽ là điều ngạc nhiên nhất của đám cửu vạn từ khi bước chân đến đây.Trời đã trở lạnh,từng cơn gió lay lắt về đem theo những hạt mưa phùn lắc rắc…Buổi trưa,vừa ăn cơm xong,hắn ngồi xỉa răng ngắm con Bịp thì Hải “bò” đến tận nơi.
- Nếu mày thích nuôi gà chọi thì hôm nay tao chiều mày đây.
Hắn quay lại,trên tay Hải bò là một con Xám khá đẹp,nhìn qua đã biết gà miền Nam,từ cách cắt lông đến tướng bộ.
- Tao sẽ đá với mày một trận gà,mày thua tao thịt gà mày và từ ngày mai mày làm cửu miễn phí cho tao,thắng thì mày được yên ổn làm ăn nơi đây.
- Làm gì mà vô lý thế,con gà ông to hơn gà tôi nhiều,phải chấp.
- Tao đếch cần cái luật lệ của mày,đây là đất của tao,không chọi thì biến,coi như một ân huệ với mày.
Hắn chẳng biết nói gì,Tý bệu lôi hắn ra thì thào “ khổ rồi đây,tính thế nào chứ,sang làm cửu cho nó thì chết,hay cậu quay về đi,nó bảo không chọi thì được biến mà”… “ Không đời nào,tao sẽ chọi…
Hai con gà thả ra,trận thư hùng nảy lửa,con Xám đá cái mặt con Bịp của hắn nát nhừ nhưng lưng con Xám cũng gẫy khòng,hết hồ hắn định vào bắt gà,thằng đàn em xăm trổ đầy mình của Hải “bò” lướt con dao xếp qua mặt hắn :
- Mày làm gì đấy?
- Hết hồ mà.
- Hồ là cái đếch gì,để đấy đánh con nào chết thì thua.
Cả lũ đầu trâu mặt ngựa cười lớn…Hắn câm nín nhìn hai con gà đánh nhau,con Bịp máu me đầy mặt,hai tai hơi điếc nhưng đã đá gẫy lưng con Xám,con Xám đau người không thở được.Gã nghĩ thầm “ Sắp chạy rồi…”Vừa lúc đó con Bịp đánh thêm một chân trời giáng vào con Xám,nó nhồng lên chạy kêu quang quác.Cả đám cửu vạn không biết gì về gà chọi ngơ ngác,sao cái con bị chảy máu nhiều mà lại không thua ???Gã đi đến ôm con Bịp thủng thẳng :
- Tôi thắng rồi nhé.
Vừa lúc đó một lưỡi kiếm lướt xuống,hắn lách người,con Bịp trượt khỏi tay rơi ra kêu quác một cái.Nhanh như cắt hắn chộp lấy cái cổ tay cầm kiếm giật lên rồi ngang tầm gối hắn dằn mạnh xuống,đầu gối hắn đưa ra…chỉ nghe một tiếng “ Rắc” và tiếng kêu thét lên…Hắn quay ngoắt lại đám Hải “bò” mắt đỏ vằn,điên dại…
Tên bị đánh kêu rên rỉ với cái tay gẫy lết về phía đồng bọn.Hải “bò” bước lên.Tay gã cầm một con dao bấm,ánh mắt dài dại nhìn hắn từ đầu đến chân.Rồi bất thần gã lao đến đâm thẳng vào ngực hắn.Hắn lách người qua một bên,ra tay đánh mạnh vào cổ tay Hải ‘bò”,con dao rơi xuống đất.Hải “bò” nhanh như cắt vòng tay thuận đấm vào mặt hắn,cú đấm sượt qua cằm khiến hắn loạng choạng.Hải “bò” sấn tới thì bất thần hắn đá như cây đập vào đùi Hải “bò”,tên bưởng to cao lệch hẳn người đi,hắn bồi thêm mấy cú đá vào bụng và mặt đối phương.Hải “bò” gục xuống…
Hắn bỏ về thành phố với lưng vốn kha khá là mớ vàng chiến lợi phẩm.Việc đầu tiên là hắn bán hết,lập một cái tài khoản và chui vào một cái nhà nghỉ để ngẫm xem đời sẽ đi về đâu…
Mấy tháng sau,hắn có một quán café khá bề thế và vài con taxi ghẻ cho thuê.Hắn chẳng lo cơm áo gạo tiền.Mua một cái nhà chung cư tàm tạm.Hắn quay lại với đam mê gà chọi.Hắn nuôi gà ở quán.Con Bịp thay lông lỡ,gần xong…
Buổi chiều muộn,hắn nhấc cái cần câu định ra về,khu sinh thái này chắc không thả cá to câu khách như thời mới mở nữa…Hắn chợt dừng lại,cách hắn không xa là đôi nam nữ đang cãi nhau.Nói chính xác là gã đàn ông chửi cô gái “Mày trả lại hết những gì tao đã chu cấp đi rồi nói chuyện chia tay.Mày nghĩ đơn giản thế à? Mày tưởng cái mác sinh viên của mày mà ghê gớm à? Không có tiền của tao thì mày sống ở đất này bằng niềm tin à? Giờ mày nghĩ bỏ tao dễ thế sao? “
Gã tò mò nhìn,cái dáng quen quen,bạn của cô em họ hắn,tên gì nhỉ ?...À…Tên Giang…Gần một năm chứ ít à? Sinh viên rồi đấy…
Cô gái thút thít “ Tôi xin anh,tôi không có tình cảm với anh,anh cứ bắt thế này tôi như bán thân đi học vậy ,tôi sẽ cố gắng trả lại anh tất cả,anh cho tôi thời gian.”
Gã đàn ông rít lên “ Không,một là cô trả hết ngay lập tức,hai là mọi thứ vẫn như xưa “.Rồi gã cười khẩy “ mà như xưa có tốt hơn không,no cơm ấm cật đi học không phải làm” …Cô gái vẫn nấc lên “ Anh thôi đi,tôi xin anh…” Rồi quay lưng định bỏ chạy,gã kia giật tay lại,vung tay…Bàn tay gã khựng lại vì bị nắm chặt,hắn nhìn gã kia trừng trừng,cô gái ngước lên,thảng thốt…”Ơ…Anh…” .
- Mày cộng tất cả là bao nhiêu? Cái giá của nhân cách mày là bao nhiêu?
Hắn đưa Giang về trong đêm chớm đông,hoa sữa nồng nàn dưới ánh đèn vàng vọt.Cả hai đều bối rối với những gì đang xảy ra.Giang chỉ nói vài lời “Anh ấy là sếp của anh họ em.Khi nhà em gặp khó khăn không lo được cho em,em đã giấu bố mẹ để đi thi,khi em đỗ anh ấy lo hết,nói là cho vay,rồi anh ấy…” Và hắn hiểu phần sau câu chuyện…Gió lại về…Gió đông se se,gai gai,tóc hắn dài rồi,lâu chưa cắt,bay nhè nhẹ ra sau…Nước mắt trên má Giang đã khô,dường như mệt,cô gục vào vai hắn vô thức,hắn đều tay ga,tránh chỗ xóc…Lòng hắn cũng mêng mang như cơn gió đầu mùa,thênh thang,lành lạnh…
Relate Threads