Chim gọi vịt ("Hoa nắng" - Vũ Tú Nam) Apr 16, '08 1:56 AM
for everyone
Chim gọi vịt
Năm ấy mẹ tôi dẫn tôi sang thôn bên thăm bà ngoại, đúng vào ngày hai mươi chín Tết. Bà chặt ở đầu vườn một cây mía thật đẹp, để dành từ lâu cho mẹ tôi làm "gậy ông vải". Bà giữ tôi lại đêm ấy xem bà luộc bánh chưng, rồi bà cho phần một đôi bánh con con. Tôi ngồi trong lòng bà, ngủ mất lúc nào không biết. Khi tỉnh dậy, vẫn thấy bà đang chất củi cho nồi bánh lửa đỏ hồng, còn tôi thì được đắp chiếc áo bông của bà ấm sực. Trời năm ấy ít lạnh, tiết xuân đến sớm. Tôi đang ngái ngủ, bỗng nghe thấy những tiếng kêu "vít vít... vít vít" lanh lảnh ở đầu sân. Tôi chạy ra gốc bưởi nhìn lên, chỉ thấy mùi hoa thơm ngát và những bóng lá đen đặc, không sao nom thấy chim lạ. "Vít vít! Vít vít!". Tiếng chim kêu đều đều, nhẫn nại. Tôi ném hòn đất lên ngọn cây. Chim thôi kêu một lúc, rồi lại "vít vít".
Tôi trở về ngồi bên nồi bánh, và được nghe bà kể về sự tích con chim ấy. Ngày xưa, có hai vợ chồng bác nông dân nghèo, vốn liếng chỉ có mỗi một đàn vịt bầu độ mươi con đang đẻ. Ngày ngày, chồng phải đi cày thuê, vợ phải đi cấy mướn, đàn vịt giao cho đứa con trai chăn dắt. Nhiều lần, bố mẹ gọi con đến dặn rằng: "Nhà ta không đủ lúa để nuôi vịt. Con phải chăn vịt ra đồng để chúng kiếm con cua con ốc và nhặt thóc rơi. Trời cho vịt đẻ đều, nhà mình sẽ có cái ăn cái mặc. Con phải chịu khó, đừng mải chơi mà lạc mất vịt đấy". Đứa con trai ham chơi, quên cả lời cha mẹ dặn. Trong lúc nó mê đánh đáo với chúng bạn, thì đàn vịt sà xuống một cái hồ ngụp lặn, rồi kéo nhau chạy lạc tít nơi xa. Bị mất vịt, đứa con trai hối hận, không ăn không uống, lặn lội hết bờ này, bụi khác tìm gọi vịt. "Vít vít! Vít vít!". Tay cầm cái cành tre, nó cứ đi, đi mãi, nó cứ gọi, gọi mãi. "Vít vít! Vít vít!". Đứa con trai hóa thành con chim gọi vịt. Còn lũ vịt bầu thì lạc mãi đến dải sông Ngân, cứ đêm nào sáng sao là con vịt đầu đàn nghênh cổ lên nghe ngóng...
* * *
Câu chuyện ấy, bà ngoại tôi kể cho tôi nghe đã lâu lắm rồi. Thế nhưng mỗi lần Tết đến, ngồi bên nồi bánh chưng, hoặc mỗi lần nghe tiếng chim gọi vịt lanh lảnh trong đêm thanh vắng, tôi lại nhớ đến bà tôi, nhớ đứa con trai tay cầm cành tre lặn lội trong câu truyện cổ. "Vít vít! Vít vít!". Mùa xuân. Trong khi mọi người vui chơi sau những ngày làm lụng chuyên cần, chim gọi vịt vẫn tìm vẫn gọi. Và trên nền trời cao thẳm dát đầy sao lóng lánh kia, con vịt vàng nghênh đầu lên bên dải sông Ngân... Thế đấy, các bạn ơi, khi mình được giao việc gì thì phải làm cho tròn, nếu không mình sẽ ân hận mãi như con chim gọi vịt.
12-1977