Hồi ức của một thanh niên 8x về quán net thời Yahoo!

ngoctuan

Đại Bàng Bố
Nhân viên
Tham gia
11 Tháng chín 2010
Bài viết
9,238
Điểm tương tác
1,818
Điểm
65
Tuổi
43
Địa chỉ
Ho Chi Minh
Lần đầu tiên bước chân vào giảng đường đại học, cũng là lần đầu tiên mình được ra thành phố sống.
Sau những ngày cấp tập hoàn tất thủ tục nhập học, mình bắt đầu ngày ngày đến trường. Mỗi lần cầm giáo trình đến lớp, lòng mình lại bừng lên niềm hạnh phúc và tự hào với hai tiếng: sinh viên.

Mình chăm chỉ học tập. Mỗi ngày lên giảng đường về, tối về, lại lấy sách ra ôn lại bài cũ. Ngẫm lại, cũng thấy yêu về bản thân. Có một thời, mình cũng từng ngoan ngoãn như thế.

Thế rồi, ngồi vẩn vơ thế nào, mình thấy nhớ bạn bè, bố mẹ ở quê quá. Nỗi nhớ bỗng cồn cào và mình thấy hoang mang với cuộc sống mới. Ô hóa ra mình đang chỉ có một mình giữa thành phố này.

Một ngày, mình nhận được lá thư của thằng bạn thời cấp 3. Sau một thôi một hồi tâm sự về cuộc sống, nó bảo giờ gặp bạn bè dễ lắm, chỉ cần lên mạng là có thể gặp nhau, chát chit nói chuyện thoải mái, thậm chí còn nhìn thấy mặt nhau nữa. Chốt lá thư, nó nhắn nhủ rằng: “Thỉnh thoảng lên mạng chat với tớ nhé. Nick yahoo của tớ này: anh hùng_một thời”.

Lên mạng à, lập nick yahoo, chat chít à. Đến con chuột máy tính mình còn chưa sờ đến, nghe mấy khái niệm này mơ hồ và bối rối quá đỗi.

60_yahoo-5.jpg


Hôm sau, đem nỗi hoang mang này tâm sự với đứa bạn cùng lớp, nó bảo: Cậu cứ ra quán net ấy, bảo anh quản lý ở đó anh ấy lập cho, rồi anh ấy hướng dẫn chat luôn.

Tối đó, cơm nước và bài vở xong, mình le te ra quán net. Chà, quán đông quá. Đứa đang mở audition (khái niệm này mới biết), đứa ốp tai nghe vào tai, đứa vừa nghe vừa gõ bàn phím... chà bọn nó thật sành điệu.

-Em ngồi máy nào vào ngồi đi em, anh chủ quán đon đả.

Mình chọn đại một máy, ngồi xuống. Anh chàng cúi xuống, bật cây máy tính lên. Máy bắt đầu khởi động, rồi màn hình xanh lét hiện lên, với một cơ số những icon nhỏ xíu. Mình rụt rè cầm con chuột, cũng dí đầu nó vào cái icon có tên Yahoo Messenger. Giao diện Yahoo hiện ra.

Rồi, mình ngồi yên như trời trồng. Mình nhìn nó, nó nhìn mình. Biết làm gì bây giờ. Ngó sang hai bên, ai cũng say sưa chát chít. Có người đang chát với 2-3 cửa sổ. Chao ôi, ước gì mình cũng thành thạo như họ.

-Anh ơi, em nhờ tý!, mình rụt rè gọi. Anh trông quán net nhanh nhảu chạy lại.

-Em muốn hỏi gì?

-Anh lập giúp em cái nick Yahoo được không ạ?

-Ừ được chứ!

Anh ngồi xuống, thành thạo click vào mục lập ID mới. Anh hỏi: Tên và họ của em nào? Em muốn nick yahoo là gì nhỉ?

Nghĩ...

Nghĩ...

Nghĩ...

Cô nàng _ bướng bỉnh ạ

60_yahoo-4.jpg


Để nhớ, một thời ta đã yêu

...

-Rồi anh lập nick cho em thành công rồi. Em đăng xuất thế này này, rồi đăng nhập lại thế này nhé.

-Rồi đấy, em chat với bạn đi.

-Cảm ơn anh

-Ơ, nhưng có ai để chat đâu. Cái nick của thằng bạn để nhà mất tiêu rồi. Thôi đi về vậy.

Một tuần sau...

Quên dần

2 tuần sau...

Quên lãng

3 tuần sau...

- Này cậu đi chat đi

- Chát ấy à

- Ừ, cậu nó nick Yahoo chưa?

- À, ừ có, nhưng mà... chả biết có biết đăng nhập vào nữa không nữa.

- Đi đi, tớ dạy cho

- Mỗi ngày tớ không ra chat là tớ không chịu nổi. Cậu thì lúc nào cũng nằm bẹp ở ký túc xá không chán à.

Vào quán net...

Cậu ngồi cạnh tớ đi. Tên nick của cậu là gì? Mật khẩu?
...

- Rồi đấy. Ơ, cậu chưa có người bạn nào à. Để tớ add nick tớ vào nhé. Cậu ngồi đây, tớ ngồi máy kia, rồi chat với tớ. Một lúc thôi rồi cậu sẽ quen.

Ừ, ừ, thế là biết mình chat rồi!

Chà mỗi ngày lại có thêm vài người bạn. Danh bạ của mình dần đầy ứ lên rồi.

Ô, có hai cái nick lạ vừa add nick của mình này. Chao ôi, thằng em nhà chú mình. Lâu lắm rồi mới gặp được một người thân. Mừng chảy nước mắt mất.

Ồ còn đây là nick ai nhỉ. Oa, thì ra cậu bạn ngày xưa thích mình. Quái thật, sao cậu ấy lại có nick của mình nhỉ. Chắc cậu ấy đã phải săn tìm dữ lắm. Tận dụng bao nhiêu kênh mới tìm ra nick của mình. Có lẽ cậu ấy vẫn còn tình cảm với mình... Tự hào ghê cơ!

...

Phòng mình có ai đi chát không?

-Có, đợi tớ với!

-Đợi em với!

-Từ từ, chị tắm xong rồi, đang mặc quần áo, đợi chị với!

Cái ngày ấy, mới cách đây hơn 10 năm chứ mấy...
 
Bên trên