Gà Chọi Dành cho anh em mê gà

ngoctuan

Đại Bàng Bố
Nhân viên
Tham gia
11 Tháng chín 2010
Bài viết
9,241
Điểm tương tác
1,955
Điểm
65
Tuổi
43
Địa chỉ
Ho Chi Minh
Bài dành cho bạn thích chơi gà và yêu sử Việt

Trong lịch sử chống giặc ngoại xâm, đặc biệt là giặc phương bắc, giai đoạn đánh đế quốc Nguyên Mông là một trang sử hào hùng và chói sáng của dân tộc. Có rất nhiều tướng sĩ đã lập được những chiến công hiển hách. Trong đó một vị tướng mà các cuốn chính sử thời phong kiến đã xóa đi tên tuổi của ông, mặc dù ông lập được rất nhiều công lao, đó là thần tiễn Nguyễn Chế Nghĩa. Quê hương ông thuộc huyện Trường Tân, châu Hạ Hồng, nay là huyện Gia Lộc, tỉnh Hải Dương. Ông có sức khỏe hơn người, võ nghệ cao cường lại có tai bắn cung bách phát bách trúng. Trong chiến tranh ông là vị tướng luôn đi bên cạnh vua Trần Nhân Tông. Chiến Tranh kết thúc, ông được vua phong thái ấp ở đất Thượng Hồng, nay là làng Kiêu Kỵ, huyện Văn Giang, Hưng Yên.
Nguyên nhân ông bị xóa tên trong chính sử, truyền thuyết nói rằng, ông rất mê chơi chọi gà, bị lỡ buổi chầu. Nhân đấy bọn gian nịnh gièm pha nên ông bị khép tội khi quân, xử chảm, đồng thời xóa hết tên tuổi công lao trong sử sách.
Sau khi ông bị giết, từ thái ấp Kiêu Kỵ đến huyện Trường Tân (Gia Lộc) có 81 nơi lập đền thờ ông. Tại làng Kiêu Kỵ có chùa Sùng Phúc là nơi thờ Nguyễn Chế Nghĩa và lăng mộ của ông được an táng tại xã Gia Tân, huyện Gia Lộc, Hải Dương. Ông còn được người Kiêu Kỵ thờ làm thành hoàng làng. Dân khu vực này có câu: “Sống làm trai Bát Tràng. Chết làm thành hoàng Kiêu Kỵ”. Tôi đã nhiều lần đến thắp hương ở những nơi này.
Dưới đây mời ace đọc một trích đoạn trong bộ tiểu thuyết ĐẤT VIỆT TRỜI NAM. Mô tả một trong những chiến công của vị tướng đất Hạ Hồng.
Đôi gà tre chiến sẽ mô phỏng trận đấu giữa Nguyễn Chế Nghĩa và A Thâm.

Trích đoạn tiểu thuyết ĐVTN
Quân Việt thấy A Thâm kiêu dũng quá, đã hơi núng. Nguyễn Chế Nghĩa trên đài cao trông thấy thế, tâu với Thánh tông:
- Thần xin xuống đánh với tên tướng kia.
Thánh tông nói:
- Ta xem kẻ kia kiêu dũng lắm. Ngươi đánh với nó phải cẩn trọng lắm mới được.
Nguyễn Chế Nghĩa dạ một tiếng, xuống đài, lên ngựa, vung ngọn kích sắt ra đánh A Thâm. Quân hai bên được chứng kiên một trận đấu tay đôi cổ kim hiếm có.

Bên kia giáo múa vù vù dưới trên kín đáo
Đằng này kích hoa loang loáng sau trước vững vàng
Kẻ ấy như hùm thiêng trong chốn non xanh
Người đây tựa giao long ngoài nơi biển biếc
Cát bụi gió bay
Đất mờ trời mịt
Kẻ khoe miếng độc
Người dụng đòn đau
Nếu sơ sảy hồn ắt lìa đời
Chỉ hớ hênh đầu rơi khỏi cổ
Cỏ cây phải run rẩy
Gỗ đá cũng sởn gai
Ngựa hí vang lừng ngoài muôn dặm thấy còn ghê gáy
Quân reo ầm ĩ sau ngàn năm nghe vẫn kinh người.

Hai tướng đánh nhau hơn ba mươi hiệp không phân thắng bại. Nguyễn Chế Nghĩa thấy không đánh đổ được A Thâm, nghĩ: “mẹ cha cái thằng phải gió này khoẻ ghê khoẻ gớm. Ông phải lừa tương cho mày một mũi tên vào mặt mới được”, nghĩ xong, hoành ngọn kích trên lưng ngựa, bỏ chạy, lén tháo cây cung trên vai xuống, cầm ở tay. Trần Thánh tông cùng các quan trên đài cao trông thấy vậy, một viên cận thị nói:
- Xin bệ hạ xuống đài về thuyền, chứ xem ra Nguyễn Chế Nghĩa cũng không thắng nổi viên tướng Nguyên này.
Thánh tông cười, bảo:
- Ngươi không thấy tên tướng Nguyên ấy chết đến nơi rồi ư? Làm sao mà phải sợ.
Các quan đều nín thở, hồi hộp chờ đợi kết quả trận giao đấu. A Thâm thấy Nguyễn Chế Nghĩa lấy cung tên, hiểu ý, cười gọi:
- Này tên tướng man kia! Có muốn bắn hãy dừng lại, ta cho bắn đàng hoàng, làm sao phải lừa nhau như thế.
Nguyễn Chế Nghĩa dừng lại bảo:
- Ta muốn vừa phi ngựa vừa giết chết ngươi để quân sĩ hai bên xem cho nó sướng chứ đâu có lừa ngươi.
A Thâm nói:
- Ngươi chỉ nói khoác. Dân An Nam các ngươi quen bắn nỏ chứ đâu có biết bắn cung. Đây! Ta cứ đứng yên cho ngươi bắn liền ba phát, nếu không giết được ta, phải để ta bắn lại.
Nguyễn Chế Nghĩa nói:
- Ta đã bắn chỉ mỗi phát là nhà ngươi hết đường gọi mẹ, có đâu lại đến ba phát mà còn đòi bắn lại.
A Thâm cười lớn, nói:
- Vậy ngươi bắn đi.
A Thâm vốn nổi tiếng nhanh tay nhanh mắt, mỗi khi gặp tên bắn, đều lấy giáo gạt được hết, ở giữa trận chưa từng bị trúng thương bao giờ, lúc này chỉ chờ Nguyễn Chế Nghĩa bắn sang là gạt tên rơi xuống. Nguyễn Chế Nghĩa dùng tên dài, cung cứng, kéo căng dây, loáng một cái buông tay. Mũi tên vút đi như một tia chớp. A Thâm không biết sức bắn của địch thủ, chưa kịp giơ ngọn giáo lên, mũi tên đã cắm vào giữa mặt xuyên sang gáy, lại chọc thủng luôn tấm giáp che sau đầu, lăn xuống chết. Binh lính hai bên trông thấy đều rùng mình. Quân Nguyên mất chủ tướng, bỏ chạy tan nát khắp cả. Giã Lợi Khai Nguyên, Chu Lan đều chết trong đám loạn quân. Nguyễn Chế Nghĩa cứu được Phan Nga.
 
Bên trên