Có 1 câu chuyện có thực ở Qui Nhơn, xảy ra cách đây cũng khá lâu, nhưng đến bây giờ, mỗi khi nhắc đến, mọi người vẫn o phân định được, ai mới là kẻ ác. Hôm nay, mình kể ra để anh em xem xét thế nào nhé!
Chuyện xảy ra ở 1 xóm nhỏ, chuyên là nghề chài lưới để sống qua ngày. Một hôm, có 1 gia đình nọ nhận nuôi 1 chú bé khi chú bé tròn 12 tuổi. Vì bị nạn mưa bão nên cha mẹ chú bé đã qua đời, vì vậy phải nói chú bé được 1 gia đình nhận nuôi lúc côi cút thế này là rất có phúc. Sau khi về nhà, tuy còn nhỏ tuổi, nhưng chú bé đã tảo tần làm việc rất siêng năng và hết mình, mang lại 1 số tiền khá cho gia đình cha mẹ nuôi. 6 năm sau, khi chú bé vừa tròn 18 tuổi thì chú xin cha mẹ cho ra riêng, vì còn phải lo toan cái cuộc sống sau này của mình (trong suốt 6 năm trời, chú bé làm công không lương, chỉ cần ngày 3 bát cơm là đủ, và cũng để đền ơn cha mẹ nuôi của mình). Người cha nuôi thấy chú bé làm việc rất khỏe, lại kiếm được nhiều tiền và lại rất được lòng anh em cùng đi biển, nên đã hứa với chú bé thế này, và mong giữ chân chú bé ở lại: " Này, cha nói con nghe, con sống và làm việc cho gia đình đã 6 năm nay, cha rất thích về cái đức tính siêng năng làm việc của con. Vì thế, nếu con chịu ở lại làm cho ta thì khi con gái Út nó tròn 20 tuổi, ta sẽ gã cho con. Ý con thế nào? Lúc này cô con gái Út mới 10 tuổi. Chú bé nghe vậy mừng lắm, nghĩ rằng cha mẹ rất yêu mến mình, nên gật đầu đồng ý và nói sẽ o cần 1 đồng lương nào cả, làm để đền ơn công ơn cha mẹ đã nuôi và tin tưởng gã con gái cho mình.
Chú bé vẫn hùng hục làm việc, ngày qua ngày, 10 năm sau, lúc cô Út tròn 20 tuổi. Chú bé 28 tuổi. Chú bé rất mong chờ sẽ đến ngày được cưới cô Út về làm vợ, nên 1 hôm có nhắc đến cha nuôi về vấn đề lời hứa năm xưa. Người cha nói, thì cứ đặng đã, rồi từ từ ta chuẩn bị, sẽ gã con Út cho con. Con đừng lo. Chú bé vẫn tin tưởng tuyệt đối vào người cha có tấm lòng bồ tát của mình.
Cho đến 1 hôm, vì trời bão nên chú bé không đi giã lưới được, nên ban đêm được về sớm. Lúc mang tấm thân ướt sũng và mệt mỏi vào nhà, chú bé vô tình nghe được người cha nằm trên võng nói với bà mẹ nuôi :" Thằng khố rách áo ôm ấy, có điên mới mơ động được con gái của mình, tôi đã có hỏi 1 thằng Việt Kiều Mỹ cho nó rồi. Đặng hôm nào, khi thằng kia ở bên Mỹ về, tôi sẽ sai thằng kia đi biển 4-5 ngày (đi xa bờ), để cho con Út và nó gặp nhau, và gã con Út đi luôn. Lúc nó về tôi bảo con Út nó bỏ đi theo người nó yêu rồi. Thế là xong chuyện, làm công mười mấy năm không lương, tôi chưa thấy thằng nào ngu như thằng này." Nói xong, người cha nuôi cười giòn giã. Chú bé ngày nào giờ đã là 1 thanh niên to lớn, thế mà lại gục ngã 1 cách dễ dàng trước lời nói quá nhẫn tâm của người cha nuôi.
Không nói 1 lời nào, chú bé bỏ ra lại bờ biển ngồi khóc. 1 tháng sau, lúc người cha nhận được tin người Việt Kiều về nước, bèn gọi chú bé vào bảo, " con đi biển 4-5 ngày, khi về ta sẽ gả con Út cho con nha, cố gắng đi đánh được nhiều sản phẩm về nhan con". Chú bé "dạ", rồi nhẹ nhàng rời khỏi căn nhà.
Sau khi ra biển, chú bé không đi biển, mà báo bệnh với anh em, rồi xin về nhà. Chú bé theo dõi cô Út, xem cô ấy thế nào với 1 người xa lạ. Thật đáng buồn, anh chàng xa lạ, nhưng cô Út ôm o rời tay. Nỗi buồn và hận dâng trào. Chú bé bỏ đi trong dòng nước mắt.
Việc đến rồi cũng đến, đêm gia đình chuẩn bị cho cô Út đi lấy chồng Việt Kiều. Trong lúc cả nhà đang say ngủ, chú bé vào nhà, mang theo 2 bình xăng, đổ đầy phòng nơi cô Út đang say ngủ. Rồi đổ xăng tắm ướt cả người, bật quẹt, lửa đốt vào người phừng lên như 1 ngọn đuốc sống. Chú bé lao vào nơi cô Út đang ngủ và cười lớn. Cả 2 đã chết cháy cùng với nhau. Kết thúc 1 cuộc đời đau khổ và bị lừa lọc.
Sau vụ việc, người cha luôn mắng chú bé là thằng vô ơn, ăn cháo đá bát, bất hạnh của cuộc đời....
Kết thúc như vậy, liệu chú bé là người ác ôn hay là người cha mẹ nuôi? Cô gái Út hay dụ dỗ nói sẽ kết hôn và nói lời yêu với chú bé? Các bạn đọc suy xét nhé. Đời thật là lắm điêu ngoa....
Chuyện xảy ra ở 1 xóm nhỏ, chuyên là nghề chài lưới để sống qua ngày. Một hôm, có 1 gia đình nọ nhận nuôi 1 chú bé khi chú bé tròn 12 tuổi. Vì bị nạn mưa bão nên cha mẹ chú bé đã qua đời, vì vậy phải nói chú bé được 1 gia đình nhận nuôi lúc côi cút thế này là rất có phúc. Sau khi về nhà, tuy còn nhỏ tuổi, nhưng chú bé đã tảo tần làm việc rất siêng năng và hết mình, mang lại 1 số tiền khá cho gia đình cha mẹ nuôi. 6 năm sau, khi chú bé vừa tròn 18 tuổi thì chú xin cha mẹ cho ra riêng, vì còn phải lo toan cái cuộc sống sau này của mình (trong suốt 6 năm trời, chú bé làm công không lương, chỉ cần ngày 3 bát cơm là đủ, và cũng để đền ơn cha mẹ nuôi của mình). Người cha nuôi thấy chú bé làm việc rất khỏe, lại kiếm được nhiều tiền và lại rất được lòng anh em cùng đi biển, nên đã hứa với chú bé thế này, và mong giữ chân chú bé ở lại: " Này, cha nói con nghe, con sống và làm việc cho gia đình đã 6 năm nay, cha rất thích về cái đức tính siêng năng làm việc của con. Vì thế, nếu con chịu ở lại làm cho ta thì khi con gái Út nó tròn 20 tuổi, ta sẽ gã cho con. Ý con thế nào? Lúc này cô con gái Út mới 10 tuổi. Chú bé nghe vậy mừng lắm, nghĩ rằng cha mẹ rất yêu mến mình, nên gật đầu đồng ý và nói sẽ o cần 1 đồng lương nào cả, làm để đền ơn công ơn cha mẹ đã nuôi và tin tưởng gã con gái cho mình.
Chú bé vẫn hùng hục làm việc, ngày qua ngày, 10 năm sau, lúc cô Út tròn 20 tuổi. Chú bé 28 tuổi. Chú bé rất mong chờ sẽ đến ngày được cưới cô Út về làm vợ, nên 1 hôm có nhắc đến cha nuôi về vấn đề lời hứa năm xưa. Người cha nói, thì cứ đặng đã, rồi từ từ ta chuẩn bị, sẽ gã con Út cho con. Con đừng lo. Chú bé vẫn tin tưởng tuyệt đối vào người cha có tấm lòng bồ tát của mình.
Cho đến 1 hôm, vì trời bão nên chú bé không đi giã lưới được, nên ban đêm được về sớm. Lúc mang tấm thân ướt sũng và mệt mỏi vào nhà, chú bé vô tình nghe được người cha nằm trên võng nói với bà mẹ nuôi :" Thằng khố rách áo ôm ấy, có điên mới mơ động được con gái của mình, tôi đã có hỏi 1 thằng Việt Kiều Mỹ cho nó rồi. Đặng hôm nào, khi thằng kia ở bên Mỹ về, tôi sẽ sai thằng kia đi biển 4-5 ngày (đi xa bờ), để cho con Út và nó gặp nhau, và gã con Út đi luôn. Lúc nó về tôi bảo con Út nó bỏ đi theo người nó yêu rồi. Thế là xong chuyện, làm công mười mấy năm không lương, tôi chưa thấy thằng nào ngu như thằng này." Nói xong, người cha nuôi cười giòn giã. Chú bé ngày nào giờ đã là 1 thanh niên to lớn, thế mà lại gục ngã 1 cách dễ dàng trước lời nói quá nhẫn tâm của người cha nuôi.
Không nói 1 lời nào, chú bé bỏ ra lại bờ biển ngồi khóc. 1 tháng sau, lúc người cha nhận được tin người Việt Kiều về nước, bèn gọi chú bé vào bảo, " con đi biển 4-5 ngày, khi về ta sẽ gả con Út cho con nha, cố gắng đi đánh được nhiều sản phẩm về nhan con". Chú bé "dạ", rồi nhẹ nhàng rời khỏi căn nhà.
Sau khi ra biển, chú bé không đi biển, mà báo bệnh với anh em, rồi xin về nhà. Chú bé theo dõi cô Út, xem cô ấy thế nào với 1 người xa lạ. Thật đáng buồn, anh chàng xa lạ, nhưng cô Út ôm o rời tay. Nỗi buồn và hận dâng trào. Chú bé bỏ đi trong dòng nước mắt.
Việc đến rồi cũng đến, đêm gia đình chuẩn bị cho cô Út đi lấy chồng Việt Kiều. Trong lúc cả nhà đang say ngủ, chú bé vào nhà, mang theo 2 bình xăng, đổ đầy phòng nơi cô Út đang say ngủ. Rồi đổ xăng tắm ướt cả người, bật quẹt, lửa đốt vào người phừng lên như 1 ngọn đuốc sống. Chú bé lao vào nơi cô Út đang ngủ và cười lớn. Cả 2 đã chết cháy cùng với nhau. Kết thúc 1 cuộc đời đau khổ và bị lừa lọc.
Sau vụ việc, người cha luôn mắng chú bé là thằng vô ơn, ăn cháo đá bát, bất hạnh của cuộc đời....
Kết thúc như vậy, liệu chú bé là người ác ôn hay là người cha mẹ nuôi? Cô gái Út hay dụ dỗ nói sẽ kết hôn và nói lời yêu với chú bé? Các bạn đọc suy xét nhé. Đời thật là lắm điêu ngoa....
Relate Threads
chuyện cười 2
bởi ductran95,
chuyện cười 1
bởi ductran95,
Latest Threads