Chuyện cậu bé Sơn La đạp xe: Chúng ta chết dở với trí khôn của chính mình!

admin

Administrator
Nhân viên
Tham gia
26 Tháng hai 2013
Bài viết
165
Điểm tương tác
33
Điểm
28
TTO - Có bài báo viết rằng con là một cậu bé ngoan, biết thương em nhưng liều quá, bạn đọc bày tỏ sự quý mến em nhưng không nên cổ xuý cho việc này, vì một đứa trẻ hành động như vậy là quá nguy hiểm, là thiếu kỹ năng...
anh-34-15536890507552058972319.jpeg

Cậu bé Vì Quyết Chiến, người vừa gây xôn xao vì đã đạp xe 100km xuống Hà Nội thăm em - Ảnh: MAI THƯƠNG

Cô không phản đối cách suy luận đó con ạ. Nhưng cũng chính vì vậy mà cô càng thấy yêu con hơn, thấm thía điều con dạy người lớn chúng ta hơn, bằng chính hành động có phần bản năng ấy của con.

Sợ hãi là một bản năng của con người. Nó là một trong những bản năng gốc. Yêu em thương em thì nhiều bạn nhỏ có tình cảm đó như con. Vì yêu thương cũng là một trong những bản năng gốc của con người.

Trong phần lớn trường hợp, kể cả người lớn bọn ta, bị cái bản năng sợ hãi trì kéo mà không dám vượt qua nhiều chuyện lắm. Đôi khi biết rằng chỉ cần vượt qua sợ hãi, bờ bên kia sẽ là yêu thương, mà chúng ta không làm được, không sẵn sàng.

Bởi vì chúng ta sợ rủi ro, sợ đói khát, sợ cô độc, sợ bị coi thường, sợ chết. Chúng ta thường đứng run rẩy bờ bên này. Chúng ta bao bọc quanh mình nhiều lý luận, để giải thích, bao biện cho mình. Thay vì hành động, chúng ta tìm lý do. Chúng ta tự hào mình tỉnh táo, thông thái, hiểu biết.
Vâng, vì chúng ta tinh khôn lắm, làm sao chúng ta chọn nguy hiểm để bước vào. Dù chúng ta thèm yêu thương lắm, và chúng ta biết nó có, ở bờ bên kia....
Còn con thì sao, cậu bé. Bản năng yêu thương của con đã thắng. Cô nghĩ rằng con có nỗi sợ chứ không phải không có đâu. Nhưng trái tim của con kìa, nó tràn ngập yêu thương, nó dẫn lối để con đi về phía yêu thương.
Phía ấy, có bố mẹ của con đang lo lắng cho em bé vừa mới ra đời. Em nhỏ xíu và em bị ốm. Con thương em, thương bố mẹ, con nghĩ con cần gặp họ, bên họ, cả gia đình sẽ bên nhau trong những thời khắc như thế này.
Phía ấy là Hà Nội. Một địa chỉ để để con đến, vậy thôi.

cau-be-13-tuoi-quang-duoc-dap-xe-1553666480769436523523.png

Quãng đường cậu bé Chiến đi trên chiếc xe đạp cũ để về Hà Nội thăm em, dài khoảng 103km theo ước tính của mọi người. Quãng này đi bằng xe ô tô mất khoảng 2 giờ 30 phút. Nếu tạm tính tốc độ đạp xe trung bình tối thiểu của sức thiếu niên trên đường bằng phẳng là 13km/giờ thì em Chiến đã đạp xe liên tục trong 8 giờ đồng hồ. - Đồ họa: TRỊ THIÊN
Dù con chưa đủ lớn, chưa đủ hiểu biết, chưa đủ ngôn ngữ hay gì gì khác nữa để nói ra hai từ lừa chọn, nhưng sâu thẳm trong trái tim con đã lựa chọn. Lựa chọn ấy bất chấp mọi thử thách hay nguy hiểm.
Lựa chọn ấy không phải của bộ não nên nó không số theo lý lẽ của con tim. Nó hối thúc con, phía ấy có em và có bố mẹ của mình.
Và con ạ, trái tim bọn người lớn chúng ta cũng đói yêu thương lắm. Tâm hồn bọn người lớn chúng ta cũng thèm nguồn nước thuần khiết của yêu thương lắm.
Đôi lúc chúng ta vô vọng lắm con ạ. Chúng ta chết dở với trí khôn của chính mình.
anh-4-15536890507522041916983.jpeg

Kể lại câu chuyện, Vì Quyết Chiến vẫn khóc - Ảnh: MAI THƯƠNG

Nhưng hôm nay, chúng ta đã sung sướng bởi một ngày rực rỡ mà con mang đến đó. Một ngày để hiểu rằng chuyện cổ tích chưa mất tích trên trần gian này. Một ngày để ngẫm lại về giá trị của yêu thương và phép màu của yêu thương. Một ngày được chỉ bảo về con đường, để hiểu được thượng đế trong hành động của một đứa trẻ.
Cô ngắm gương mặt thánh thiện của con, ngắm mãi. Đôi mắt con đầy yêu thương. Cô có một niềm tin rằng cậu bé 13 tuổi hôm nay sẽ là người đàn ông có thể dời non lấp bể trong tương lai. Con sẽ đi xuyên qua mọi thử thách. Bởi vì con có sẵn đó một trái tim yêu thương và quả cảm.
Cảm ơn con như thể cảm ơn cuộc sống này, vẫn luôn còn nhiều điều để chúng ta tin yêu.

BÌNH NGUYÊN TRANG​
 
Bên trên