Chào anh em, Xin giới thiệu mọi người một bộ phim mà mình rất thích, phim.
Spring, Summer, Fall, Winter and Spring. (Xuân Hạ Thu Đông rồi lại Xuân)
Đạo diễn Kim Ki Duk
Nội dung chính của bộ phim nói về triếc lý của Phật Giáo, anh em coi ngẫm nghỉ sẽ hiểu hơn.
Đầu tiên mình xin giới thiệu về đạo diễn Kim Ki Duk, sau đó là nội dung bộ phim. Mình dow về mà không biết ghép lời dịch. Xem nếu chịu suy ngẫm thì sẽ thấy phim càng hay. Một bộ phim nghệ thuật đúng chất điện ảnh. Không cần dùng nhiều lời lẻ nhiều nhân vật nhưng nội dung và ý nghĩa mang lại thật sự gần gũi, nhân văn và lớn lao, chất chứa nhiều điều. Có thể nói là tinh hoa của điện ảnh. Nói ít nghĩ nhiều, hành động, cử chỉ thay lời nói. Âm thanh hay, hình ảnh cực đẹp.
Kim Ki Duk
Kim Ki Duk sinh ngày 20 tháng 12 năm 1960 tại Bonghwa, phía bắc tỉnh Kyungsang, Hàn Quốc. Lớn lên tại một làng thuộc miền núi, ông là một cậu bé nghịch ngợm hay bẻ tay những đứa trẻ khác. Năm lên 9 tuổi, ông và gia đình cùng lên Seoul sống. Ông vào học tại một trường dạy về nghề nông, nhưng ông đã bỏ học nửa chừng ngay sau khi anh trai của mình bị đuổi học. Ông phải đi kiếm việc làm ở các xí nghiệp và năm 20 tuổi ông gia nhập hải quân. Ông rất thích hợp với cuộc sống tại quân ngũ, suốt 5 năm ông được làm nhân viên sĩ quan cấp thấp. Môi trường này đã giúp ông có nhiều vốn sống về tình chiến hữu mà sau này ông đã đưa vào phim của mình.
Sau khi xuất ngũ, ông trải qua 2 năm ở một nhà thờ với mục đích trở thành một linh mục trong khi ông tiếp tục công việc vẽ tranh như khi ông làm hồi bé. Năm 1990, khi đủ tiền mua vé máy bay, ông quyết định sang Paris. Để trang trải cho chi phí hàng ngày ông phải bán tranh và làm việc tại một xưởng vẽ. Khi ông đến Paris, ông xem "việc sản xuất bằng sức lao động của con người là điều đáng quý nhất trong cuộc sống và ông bỏ mặc những ý nghĩ về văn hóa và xem nó như một thứ xa xỉ" nhưng những gì ông thấy ở đây đã khiến cho ông một cái nhìn mới.
Sau khi trở về từ Pháp, ông tập trung rèn luyện việc viết kịch bản của mình trong suốt 6 tháng. 2 trong số những kịch bản của mình đã được chọn trong cuộc thi viết kịch bản. Không quen với việc sáng tác, không đề cập tới việc sử dụng từ ngữ, ông đã chăm chỉ sáng tác những kịch bản đề cập tới những vấn đề diễn ra gần gũi với cuộc sống mà ông đã từng trải qua. Việc sử dụng từ ngữ cũng là một đặc điểm nổi bật của Kim Ki Duk. Phim của ông không có nhiều các đoạn thoại. Nó gần như là một bộ phim câm mà tất cả các tình tiết đã tự nói lên nhiều điều.
Spring, Summer, Fall, Winter and Spring
Một thuyết luân hồi, một luật nhân quả với "những ái, ố, hỷ, nộ" của cuộc đời và cũng chính là một phần trong cuộc đời của Kim Ki Duk. Một bộ phim có tiết tấu rất chậm, ngay cả các tình tiết căng thẳng nhất, cao trào nhất cũng được thể hiện rất bình thản và nhẹ nhàng nhưng vẫn chuyển tải đầy đủ cảm xúc và ý nghĩa tới người xem.
Xin trích dẫn:
Bộ phim bắt đầu với mùa Xuân, mùa bắt đầu của một năm, mùa khởi sinh của vạn vật. Một ngôi chùa nằm giữa một hồ nước, cách biệt hoàn toàn với thế giới xung quanh, với hai người một già một trẻ ngày ngày tụng kinh niệm Phật. Chú tiểu ngây thơ và đáng yêu trong ánh nhìn con trẻ, chắc chưa đầy 10 tuổi, hồn nhiên đến ác trong những trò nghịch ngợm trẻ con. Sư thày trầm mặc với những trải nghiệm của cuộc đời. Tất cả mới chỉ bắt đầu.
Sang mùa Hạ, lúc này cậu bé đã trở thành một chàng trai với những khát khao khám phá. Đến khi có sự xuất hiện của một cô gái bị ốm đến dưỡng bệnh trong ngôi chùa, mọi việc đã thay đổi. Giữa chàng trai và cô gái, tò mò nhiều hơn là tình cảm, khao khát nhiều hơn là yêu thương, đã nảy sinh mối quan hệ cấm kỵ nơi cửa Phật. Cho đến khi nhà sư già bắt gặp đôi trẻ nằm bên nhau trong một buổi sớm mai, sự ra đi của cô gái là điều không thể tránh khỏi. Và, gần như một lẽ thường, ngay sau đó chàng trai đã bỏ ngôi chùa đã gắn bó từ thời ấu thơ để đi theo tiếng gọi của tự nhiên, mang theo bức tượng Phật duy nhất của ngôi chùa.
Vào mùa Thu, ngôi chùa vẫn trầm mặc giữa sắc lá vàng ối như một bức tranh phong cảnh. Chàng trai đã trở lại, những thù hận, những sát khí ngời lên trong đôi mắt dữ dằn. Chàng đang chạy trốn sau khi đã giết chết người vợ của mình. Bức tượng Phật được chàng trai đặt lại vào chỗ cũ. Nhà sư già, đã biết rõ mọi chuyện, vẫn điềm nhiên như chưa hề có chuyện gì xảy ra, chỉ cho đến khi chàng trai định tự sát, ông mới thể hiện sự giận dữ của mình với trận đòn dữ dội dành cho chàng trai. Rồi đến khi hai thanh tra cảnh sát tìm đến ngôi chùa, bất chấp sự hoảng loạn của chàng trai, ông đã yêu cầu hai thanh tra cảnh sát này để cho chàng trai hoàn thành nốt việc khắc trên sàn gỗ bài kinh sám hối.
Con dao gây án mạng được chàng trai mang theo, vẫn còn dính máu, giờ đây thành dụng cụ để khắc từng thớ gỗ trên sàn cho đến khi chàng trai gục xuống vì kiệt sức, sau khi đã khắc xong đến từ cuối cùng. Và khi tỉnh dậy, nỗi ngạc nhiên của chàng trai lên đến đỉnh điểm khi chứng kiến bài kinh đó đã được tô màu sơn với sự tham gia của cả hai viên thanh tra cảnh sát. Rồi nhà sư già đã tự hỏa thiêu trên con thuyền giữa hồ, trở về đất Phật sau khi hai viên thanh tra cảnh sát dẫn chàng trai về chịu tội trước pháp luật.
Đến mùa Đông, mặt hồ phủ kín băng. Chàng trai, lúc này đã trở thành một người đàn ông trung niên, chin chắn và từng trải, trở về ngôi chùa cũ. Ông tỷ mẩn vớt từng viên xá lỵ tại nơi nhà sư già tự thiêu, và trở thành người kế tục tụng kinh niệm Phật trong ngôi chùa cô tịch. Và rồi một ngày, một người đàn bà che kín mặt bế một đứa trẻ trên tay đến ngôi chùa, những mong gửi gắm đứa bé vào nơi cửa Phật. Sự kỳ bí trong chi tiết người đàn bà không để cho ông gỡ khăn bịt mặt, và khi người đàn bà đó quyết định bỏ đi và bỏ mạng khi rơi xuống hồ mà người đàn ông đã khoét trước đó. Bộ phim không để cho người xem thấy mặt người đàn bà này khi nhà sư vớt xác bà ta lên và bỏ khăn bịt mặt. bên cạnh đứa trẻ đang bò trên mặt băng, khóc thảm thiết.
Bộ phim kết thúc với vào chính thời điểm bắt đầu. Lại một mùa Xuân đến, và cậu bé kia, lúc này đã lớn hơn và lại bắt đầu những khám phá riêng về thế giới xung quanh. Và rồi, lại những trò nghịch dại…
Dường như luật nhân quả thể hiện trong bộ phim như cũng thẩm thấu vào cảm xúc của người xem. Và một khía cạnh nữa là dường như khi xem phim, lòng người xem như hòa vào những gì tĩnh lặng, trầm mặc dường như đã tồn tại từ bao đời nay của những cảnh vật trong bộ phim. Bức tranh thiên nhiên bốn mùa như được vẽ bằng từng nét bút tài tình trong những cảnh quay ấn tượng. Dòng suối trong vắt lung linh trong mùa xuân, sắc nắng bừng sáng và bầu trời trong xanh của mùa hạ, sắc lá cây đỏ ối đến nào lòng của mùa thu, và màu băng tuyết trắng muốt đến lạnh buốt của mùa đông. Bộ phim là những khung ảnh thiên nhiên động và đầy xúc cảm.
Xuân – Hạ - Thu – Đông, bốn thời khắc vĩnh hằng của thiên nhiên hay cũng là bốn giai đoạn của một đời người. Vòng quay vô thường của thiên nhiên, tưởng chừng như hoàn toàn độc lập với những tâm tư mỗi người, lại chính là chuỗi vận động theo quy luật của cuộc sống.
Spring, Summer, Fall, Winter and Spring. (Xuân Hạ Thu Đông rồi lại Xuân)
Đạo diễn Kim Ki Duk
Nội dung chính của bộ phim nói về triếc lý của Phật Giáo, anh em coi ngẫm nghỉ sẽ hiểu hơn.
Đầu tiên mình xin giới thiệu về đạo diễn Kim Ki Duk, sau đó là nội dung bộ phim. Mình dow về mà không biết ghép lời dịch. Xem nếu chịu suy ngẫm thì sẽ thấy phim càng hay. Một bộ phim nghệ thuật đúng chất điện ảnh. Không cần dùng nhiều lời lẻ nhiều nhân vật nhưng nội dung và ý nghĩa mang lại thật sự gần gũi, nhân văn và lớn lao, chất chứa nhiều điều. Có thể nói là tinh hoa của điện ảnh. Nói ít nghĩ nhiều, hành động, cử chỉ thay lời nói. Âm thanh hay, hình ảnh cực đẹp.
Kim Ki Duk
Kim Ki Duk sinh ngày 20 tháng 12 năm 1960 tại Bonghwa, phía bắc tỉnh Kyungsang, Hàn Quốc. Lớn lên tại một làng thuộc miền núi, ông là một cậu bé nghịch ngợm hay bẻ tay những đứa trẻ khác. Năm lên 9 tuổi, ông và gia đình cùng lên Seoul sống. Ông vào học tại một trường dạy về nghề nông, nhưng ông đã bỏ học nửa chừng ngay sau khi anh trai của mình bị đuổi học. Ông phải đi kiếm việc làm ở các xí nghiệp và năm 20 tuổi ông gia nhập hải quân. Ông rất thích hợp với cuộc sống tại quân ngũ, suốt 5 năm ông được làm nhân viên sĩ quan cấp thấp. Môi trường này đã giúp ông có nhiều vốn sống về tình chiến hữu mà sau này ông đã đưa vào phim của mình.
Sau khi xuất ngũ, ông trải qua 2 năm ở một nhà thờ với mục đích trở thành một linh mục trong khi ông tiếp tục công việc vẽ tranh như khi ông làm hồi bé. Năm 1990, khi đủ tiền mua vé máy bay, ông quyết định sang Paris. Để trang trải cho chi phí hàng ngày ông phải bán tranh và làm việc tại một xưởng vẽ. Khi ông đến Paris, ông xem "việc sản xuất bằng sức lao động của con người là điều đáng quý nhất trong cuộc sống và ông bỏ mặc những ý nghĩ về văn hóa và xem nó như một thứ xa xỉ" nhưng những gì ông thấy ở đây đã khiến cho ông một cái nhìn mới.
Sau khi trở về từ Pháp, ông tập trung rèn luyện việc viết kịch bản của mình trong suốt 6 tháng. 2 trong số những kịch bản của mình đã được chọn trong cuộc thi viết kịch bản. Không quen với việc sáng tác, không đề cập tới việc sử dụng từ ngữ, ông đã chăm chỉ sáng tác những kịch bản đề cập tới những vấn đề diễn ra gần gũi với cuộc sống mà ông đã từng trải qua. Việc sử dụng từ ngữ cũng là một đặc điểm nổi bật của Kim Ki Duk. Phim của ông không có nhiều các đoạn thoại. Nó gần như là một bộ phim câm mà tất cả các tình tiết đã tự nói lên nhiều điều.
Spring, Summer, Fall, Winter and Spring
Một thuyết luân hồi, một luật nhân quả với "những ái, ố, hỷ, nộ" của cuộc đời và cũng chính là một phần trong cuộc đời của Kim Ki Duk. Một bộ phim có tiết tấu rất chậm, ngay cả các tình tiết căng thẳng nhất, cao trào nhất cũng được thể hiện rất bình thản và nhẹ nhàng nhưng vẫn chuyển tải đầy đủ cảm xúc và ý nghĩa tới người xem.
Xin trích dẫn:
Bộ phim bắt đầu với mùa Xuân, mùa bắt đầu của một năm, mùa khởi sinh của vạn vật. Một ngôi chùa nằm giữa một hồ nước, cách biệt hoàn toàn với thế giới xung quanh, với hai người một già một trẻ ngày ngày tụng kinh niệm Phật. Chú tiểu ngây thơ và đáng yêu trong ánh nhìn con trẻ, chắc chưa đầy 10 tuổi, hồn nhiên đến ác trong những trò nghịch ngợm trẻ con. Sư thày trầm mặc với những trải nghiệm của cuộc đời. Tất cả mới chỉ bắt đầu.
Sang mùa Hạ, lúc này cậu bé đã trở thành một chàng trai với những khát khao khám phá. Đến khi có sự xuất hiện của một cô gái bị ốm đến dưỡng bệnh trong ngôi chùa, mọi việc đã thay đổi. Giữa chàng trai và cô gái, tò mò nhiều hơn là tình cảm, khao khát nhiều hơn là yêu thương, đã nảy sinh mối quan hệ cấm kỵ nơi cửa Phật. Cho đến khi nhà sư già bắt gặp đôi trẻ nằm bên nhau trong một buổi sớm mai, sự ra đi của cô gái là điều không thể tránh khỏi. Và, gần như một lẽ thường, ngay sau đó chàng trai đã bỏ ngôi chùa đã gắn bó từ thời ấu thơ để đi theo tiếng gọi của tự nhiên, mang theo bức tượng Phật duy nhất của ngôi chùa.
Vào mùa Thu, ngôi chùa vẫn trầm mặc giữa sắc lá vàng ối như một bức tranh phong cảnh. Chàng trai đã trở lại, những thù hận, những sát khí ngời lên trong đôi mắt dữ dằn. Chàng đang chạy trốn sau khi đã giết chết người vợ của mình. Bức tượng Phật được chàng trai đặt lại vào chỗ cũ. Nhà sư già, đã biết rõ mọi chuyện, vẫn điềm nhiên như chưa hề có chuyện gì xảy ra, chỉ cho đến khi chàng trai định tự sát, ông mới thể hiện sự giận dữ của mình với trận đòn dữ dội dành cho chàng trai. Rồi đến khi hai thanh tra cảnh sát tìm đến ngôi chùa, bất chấp sự hoảng loạn của chàng trai, ông đã yêu cầu hai thanh tra cảnh sát này để cho chàng trai hoàn thành nốt việc khắc trên sàn gỗ bài kinh sám hối.
Con dao gây án mạng được chàng trai mang theo, vẫn còn dính máu, giờ đây thành dụng cụ để khắc từng thớ gỗ trên sàn cho đến khi chàng trai gục xuống vì kiệt sức, sau khi đã khắc xong đến từ cuối cùng. Và khi tỉnh dậy, nỗi ngạc nhiên của chàng trai lên đến đỉnh điểm khi chứng kiến bài kinh đó đã được tô màu sơn với sự tham gia của cả hai viên thanh tra cảnh sát. Rồi nhà sư già đã tự hỏa thiêu trên con thuyền giữa hồ, trở về đất Phật sau khi hai viên thanh tra cảnh sát dẫn chàng trai về chịu tội trước pháp luật.
Đến mùa Đông, mặt hồ phủ kín băng. Chàng trai, lúc này đã trở thành một người đàn ông trung niên, chin chắn và từng trải, trở về ngôi chùa cũ. Ông tỷ mẩn vớt từng viên xá lỵ tại nơi nhà sư già tự thiêu, và trở thành người kế tục tụng kinh niệm Phật trong ngôi chùa cô tịch. Và rồi một ngày, một người đàn bà che kín mặt bế một đứa trẻ trên tay đến ngôi chùa, những mong gửi gắm đứa bé vào nơi cửa Phật. Sự kỳ bí trong chi tiết người đàn bà không để cho ông gỡ khăn bịt mặt, và khi người đàn bà đó quyết định bỏ đi và bỏ mạng khi rơi xuống hồ mà người đàn ông đã khoét trước đó. Bộ phim không để cho người xem thấy mặt người đàn bà này khi nhà sư vớt xác bà ta lên và bỏ khăn bịt mặt. bên cạnh đứa trẻ đang bò trên mặt băng, khóc thảm thiết.
Bộ phim kết thúc với vào chính thời điểm bắt đầu. Lại một mùa Xuân đến, và cậu bé kia, lúc này đã lớn hơn và lại bắt đầu những khám phá riêng về thế giới xung quanh. Và rồi, lại những trò nghịch dại…
Dường như luật nhân quả thể hiện trong bộ phim như cũng thẩm thấu vào cảm xúc của người xem. Và một khía cạnh nữa là dường như khi xem phim, lòng người xem như hòa vào những gì tĩnh lặng, trầm mặc dường như đã tồn tại từ bao đời nay của những cảnh vật trong bộ phim. Bức tranh thiên nhiên bốn mùa như được vẽ bằng từng nét bút tài tình trong những cảnh quay ấn tượng. Dòng suối trong vắt lung linh trong mùa xuân, sắc nắng bừng sáng và bầu trời trong xanh của mùa hạ, sắc lá cây đỏ ối đến nào lòng của mùa thu, và màu băng tuyết trắng muốt đến lạnh buốt của mùa đông. Bộ phim là những khung ảnh thiên nhiên động và đầy xúc cảm.
Xuân – Hạ - Thu – Đông, bốn thời khắc vĩnh hằng của thiên nhiên hay cũng là bốn giai đoạn của một đời người. Vòng quay vô thường của thiên nhiên, tưởng chừng như hoàn toàn độc lập với những tâm tư mỗi người, lại chính là chuỗi vận động theo quy luật của cuộc sống.
Chỉnh sửa lần cuối bởi người điều hành:
Relate Threads
Latest Threads