Kevin*SaoNau
Thành Viên
- Tham gia
- 27 Tháng sáu 2013
- Bài viết
- 56
- Điểm tương tác
- 0
- Điểm
- 6
ĐÂY LÀ BÀI DO CHÍNH TÂMHUYẾT TÔI VIẾT RA KHÔNG HỀ COPPASS Ở BẤT KỲ DIỄN ĐÀN NÀO , MONG MỌI NGƯỜI ĐỌCVÀ THẤU HIỂU TÂM TRẠNG CỦA TÔI.
Vào 1ngày đẹp trời ( hÔm 22/8 vừa qua) mẹ tôi chạy từ dưới quê Kiên Giang xuống DướiSóc Trăng xách theo 2 kon gà trống nhờ tôi cắt tiết ( cắt cổ) để cúng rằm ...chú thích cho ae pjk là nhà tôi hiện lúc đó có nuôi 2 e nhồng 2 năm tuổi siêukhôn toàn nuôi thả cả ngày sáng 4h bay đi tối 6h50 bay dìa ngủ vẫn nói chuyện họcnói bình thường và nói được rất nhiều câu .... hôm đó , cái ngày khốn nạn của đờitôi , mẹ tôi , bả nhờ tôi cắt tiết con gà để luộc cung ông bà đang lúc tôi đècon gà xuống kê dao vào cổ thì con nhồng bay tới đậu cách tôi khoảng 7 8m tôi cứa1 cứa vào cổ kon gà , mau xịt hơi hơi 2 cứa r 3 cứa máu ra đầy tô quay qua mở tủlạnh định lấy trái ớt hiểm cho e nhồng măm ai nhè xoay qua xoay lại nhìn kímhuýt gió mãi chả nge tiếng em nó dáp lại nhìn xuống đất chỗ e nó vừa đậu lúcnãy thì.... ôi e nhồng yêu quý của e đã nằm bất động , gói e nó vào cái khăn trắngbỏ nhúm gạo đốt 2 cây nhang rồi đem e nó ra bãi đất trống gần nhà chôn sâu1m... cả 1 ngày hôm đó k nói chuyện với ai ra ngoài sân thượng nhìn lên bầu trờisuy nghĩ....... 1h rồi 2h rồi 3h sau khi em nhồng iu quý đột tử thì e nhồng thứ2 bay về , bay vào lồng ăn nữa chén cám uống ít nước rồi gọi pn ko thấy trả lờithú thật vớj ae cái tiếng mà e nhồng gọi pn nó hôm đó nge mà thảm thiết lắm vừange e vừa rưng rưng nước mắt
Sáng23/8 bắt đầu 1 ngày mới.............................................
VẪn chỗcũ . quán cafe chim ra than với mấy ông cụ chơi chim lâu đời thì mới biết connhồng nó sợ màu đỏ nhất là mùi máu, thấy máu hay ai cắt tiết gà vịt lợn là chếtngay, đọc đến đoạn này cũng như AE tôi đâu cóc tin ba mấy chuyện kon nít trẻcon đó , chuyển chủ đề với mấy ổng mà trong lòng vẫn đang hậm hực vì tưởng mấy ổnghù mình !
Chạy vềnhà , e nhồng vẫn đang măm măm thức ăn trông lồng bắt con gà thứ ra cắt tiếttrước mặc em nó thấy em nó bắt đầu chú ý tôi lấy cây dao xột xoecccccc máu congà phúng ra e nó vẫn nhìn chằm chằm nhưng ko nhúng nhít cười hè hè trong bụngbit chắc là mấy thằng cha kinh nghiệm phế liệu kia lừa hù dọa mình! cất con gàvào tủ lạnh xịt ít laiboy rửa tay cho xạch mùi máu rồi thả e nhồng ra ngoài ruộngchơi cho bay lượng tự do thỏa thích quay lại lồng e í thì .... vẫn tư thế đó vẫnđôi mắt đó ko nhúng nhít j tôi huýt sáo đập đập cái lồng 1 điều kinh khủng lạiđến với tôi , tôi thò tay vào đụng nhẹ vào e nhồng sao kỳ quá em ấy vẫn đứngtrên cây cầu vẫn cứng đơ , hoảng hồn tôi để ngón tay trỏ nằm ngang chạm nhẹ vàoức nó ( thường ngày em nó sẽ nhảy lên tay tôi ) vẫn ko nhúng nhít cầm em nhồngra bỏ lên bàn thì ....... ôi e nó chết hồi nào mà tôi cũng chẳng hay
Đặt nhẹe nhồng vào cái khăn liệm bỏ 1 nhúm gạo 2 cây nhan đặt 2 em nó và0 1 hồ kính đậynấp lại vẫn nghi thức đó tôi đem ra chỗ đã chôn e nhồng kia đào 1 hố sâu và rồicát đã lấp đầy cái hố nhưng nỗi ân hận ray rức trông lồng tôi vẫn ko nguôingoai đó là lần cuối được nhìn thấy mặc 2 e nhồng mà tôi đã tâm huyết dạy dỗtôi ko tiếc vì e nó dã nói được và nói rất nhieu từ mà tôi tiếc vì đã mất đi mộtngười bạn tri kỷ và cũng là một thành viên trong gia đình có lẽ từ đây tôi sẽkhông nuôi bất cứ 1 e nào nữa 1 nhà văn học pháp đã nói : '' khi yêu vật gì đó, hãy đễ chúng đươc tự do''
Chiềuhôm đó tôi như 1 con thây ma cứ ngồi và ngước mặc lên trời nhìn lên từng đámmây nỗi ân hận ray rức trông lồng tôi chắc có lẽ sẽ ám ảnh tôi suốt cuộc đời nếucó một điều ước tôi sẻ ko ước được giàu sang mà tôi sẽ ước được quay về cái thờigian lúc tôi cắt tiet con gà để tôi được sửa chửa cái lỗi lầm mà suốt cuộc đờiko thể nguôi ngoai được.
Vào 1ngày đẹp trời ( hÔm 22/8 vừa qua) mẹ tôi chạy từ dưới quê Kiên Giang xuống DướiSóc Trăng xách theo 2 kon gà trống nhờ tôi cắt tiết ( cắt cổ) để cúng rằm ...chú thích cho ae pjk là nhà tôi hiện lúc đó có nuôi 2 e nhồng 2 năm tuổi siêukhôn toàn nuôi thả cả ngày sáng 4h bay đi tối 6h50 bay dìa ngủ vẫn nói chuyện họcnói bình thường và nói được rất nhiều câu .... hôm đó , cái ngày khốn nạn của đờitôi , mẹ tôi , bả nhờ tôi cắt tiết con gà để luộc cung ông bà đang lúc tôi đècon gà xuống kê dao vào cổ thì con nhồng bay tới đậu cách tôi khoảng 7 8m tôi cứa1 cứa vào cổ kon gà , mau xịt hơi hơi 2 cứa r 3 cứa máu ra đầy tô quay qua mở tủlạnh định lấy trái ớt hiểm cho e nhồng măm ai nhè xoay qua xoay lại nhìn kímhuýt gió mãi chả nge tiếng em nó dáp lại nhìn xuống đất chỗ e nó vừa đậu lúcnãy thì.... ôi e nhồng yêu quý của e đã nằm bất động , gói e nó vào cái khăn trắngbỏ nhúm gạo đốt 2 cây nhang rồi đem e nó ra bãi đất trống gần nhà chôn sâu1m... cả 1 ngày hôm đó k nói chuyện với ai ra ngoài sân thượng nhìn lên bầu trờisuy nghĩ....... 1h rồi 2h rồi 3h sau khi em nhồng iu quý đột tử thì e nhồng thứ2 bay về , bay vào lồng ăn nữa chén cám uống ít nước rồi gọi pn ko thấy trả lờithú thật vớj ae cái tiếng mà e nhồng gọi pn nó hôm đó nge mà thảm thiết lắm vừange e vừa rưng rưng nước mắt
Sáng23/8 bắt đầu 1 ngày mới.............................................
VẪn chỗcũ . quán cafe chim ra than với mấy ông cụ chơi chim lâu đời thì mới biết connhồng nó sợ màu đỏ nhất là mùi máu, thấy máu hay ai cắt tiết gà vịt lợn là chếtngay, đọc đến đoạn này cũng như AE tôi đâu cóc tin ba mấy chuyện kon nít trẻcon đó , chuyển chủ đề với mấy ổng mà trong lòng vẫn đang hậm hực vì tưởng mấy ổnghù mình !
Chạy vềnhà , e nhồng vẫn đang măm măm thức ăn trông lồng bắt con gà thứ ra cắt tiếttrước mặc em nó thấy em nó bắt đầu chú ý tôi lấy cây dao xột xoecccccc máu congà phúng ra e nó vẫn nhìn chằm chằm nhưng ko nhúng nhít cười hè hè trong bụngbit chắc là mấy thằng cha kinh nghiệm phế liệu kia lừa hù dọa mình! cất con gàvào tủ lạnh xịt ít laiboy rửa tay cho xạch mùi máu rồi thả e nhồng ra ngoài ruộngchơi cho bay lượng tự do thỏa thích quay lại lồng e í thì .... vẫn tư thế đó vẫnđôi mắt đó ko nhúng nhít j tôi huýt sáo đập đập cái lồng 1 điều kinh khủng lạiđến với tôi , tôi thò tay vào đụng nhẹ vào e nhồng sao kỳ quá em ấy vẫn đứngtrên cây cầu vẫn cứng đơ , hoảng hồn tôi để ngón tay trỏ nằm ngang chạm nhẹ vàoức nó ( thường ngày em nó sẽ nhảy lên tay tôi ) vẫn ko nhúng nhít cầm em nhồngra bỏ lên bàn thì ....... ôi e nó chết hồi nào mà tôi cũng chẳng hay
Đặt nhẹe nhồng vào cái khăn liệm bỏ 1 nhúm gạo 2 cây nhan đặt 2 em nó và0 1 hồ kính đậynấp lại vẫn nghi thức đó tôi đem ra chỗ đã chôn e nhồng kia đào 1 hố sâu và rồicát đã lấp đầy cái hố nhưng nỗi ân hận ray rức trông lồng tôi vẫn ko nguôingoai đó là lần cuối được nhìn thấy mặc 2 e nhồng mà tôi đã tâm huyết dạy dỗtôi ko tiếc vì e nó dã nói được và nói rất nhieu từ mà tôi tiếc vì đã mất đi mộtngười bạn tri kỷ và cũng là một thành viên trong gia đình có lẽ từ đây tôi sẽkhông nuôi bất cứ 1 e nào nữa 1 nhà văn học pháp đã nói : '' khi yêu vật gì đó, hãy đễ chúng đươc tự do''
Chiềuhôm đó tôi như 1 con thây ma cứ ngồi và ngước mặc lên trời nhìn lên từng đámmây nỗi ân hận ray rức trông lồng tôi chắc có lẽ sẽ ám ảnh tôi suốt cuộc đời nếucó một điều ước tôi sẻ ko ước được giàu sang mà tôi sẽ ước được quay về cái thờigian lúc tôi cắt tiet con gà để tôi được sửa chửa cái lỗi lầm mà suốt cuộc đờiko thể nguôi ngoai được.
Relate Threads