SÀI GÒN TÁNH KỲ

Thảo luận trong 'Tôi Yêu Việt Nam' bắt đầu bởi ngoctuan, 17/6/18.

  1. ngoctuan

    ngoctuan Đại Bàng Bố Ban quản trị

    Tham gia ngày:
    11/9/10
    Bài viết:
    9,242
    Được thích:
    1,956
    Điểm thành tích:
    65
    Giới tính:
    Nam
    Nghề nghiệp:
    IT manager
    Nơi ở:
    Ho Chi Minh
    Người Sài Gòn có nhiều tầng lớp khác nhau, nhưng hầu như, ai cũng thế, cũng có một cách nói chuyện, cách giao tiếp mang một cái gì đó “ rất Sài Gòn” mà tôi chẳng thể nào giải thích nổi. Lạnh lùng là thế, thô lỗ và có đôi lúc cọc cằn như thế, nhưng đó mới chính là phong cách nói chuyện của con người nơi đây.

    Tôi viết bài này không phải chắc chắn một điều là tất cả người Sài Gòn đều nói chuyện bằng cách như thế. Đây chính là điều mà bản thân tôi trải nghiệm được khi sống ở nơi đây.

    “Đường ra sân bay hả? Mày chạy lên lề đi chú chỉ, đứng dưới tí xe nó hun một cái thấy mẹ giờ”. Đó là một buổi sáng mồng 3 tết, khi đang hối hả tìm đường ra sân bay tiễn con bạn thân đi học, thì nhận được một câu nói của chú xe ôm ngay đường Phan Đăng Lưu như thế đấy. Người dân Sài Gòn, họ lạ lắm. Giúp người ta mà chẳng cần đòi hỏi gì đâu. Lạ ghê nơi.

    Họ lạ ở cách bắt đầu một câu chuyện. Họ bắt đầu với những ngôn từ giao tiếp rất đời thường, tuy hơi thô lỗ, nhưng bản thân tôi thấy rất vui. Họ lạ ở cách tiếp xúc, không cần quen biết trước hay gì cả, chỉ cần ngồi chung một bàn, nhâm nhi li cà phê tại một quán cóc vào buổi sáng, họ cũng có thể nói đủ thứ trên trời dưới đất.

    Chuyện hằng ngày, chuyện mưu sinh, chuyện “thằng giám đốc cặp kè con thư kí, suốt ngày xà nẹo xà nẹo ở văn phòng”, hay là cả chuyện “một ngày chạy bao nhiêu cuốc xe ôm”. Không cần bạn thuộc tầng lớp nào cả, ở Sài Gòn, gặp nhau, nói chuyện với nhau, mọi người đều bình đẳng. “Ê đ* m* tao kể mày nghe cái này nè, ghê lắm con. Hôm qua ở đây nè, có cặp đôi đang chạy xe, không biết con bồ nó giở cái chứng khỉ khô gì tự nhiên nhảy xuống xe rồi khóc lóc um sùm hết mày. Tao thấy hai đứa nó như khùng vậy đó. Ở không quá về nhà đóng cửa dạy nhau chứ ai đời mà làm vậy đúng không mậy?”

    Họ chẳng cần biết bạn là ai, đến từ đâu, bạn ra sao cả. Đứng gần nhau, ngồi chung một chỗ, cạnh nhau, cả hai trở thành bạn và có thể tâm sự mọi thứ trên trời dưới đất. Sài Gòn lạ là thế.

    Người Sài Gòn, họ lạ lắm. Thấy người ta ngã xe, hay xe chở đồ mà rơi đồ dưới đường, họ dừng lại giúp người ta đỡ xe dậy hay nhặt đồ lên liền và lúc nào cũng kèm theo câu hỏi “Có bị làm sao không?” Lạ ghê nơi, đang đi giữa đường mà lại hành động kì lạ hà!

    Người Sài Gòn, họ lo chuyện bao đồng lắm. Chạy ngoài đường, thấy người ta chưa đá chống chân xe máy là chạy theo cho bằng được chỉ để nói “Gạt chống chân xe anh/chị ơi” rồi vụt đi mất như một nhẫn giả. Trời ơi cái gì mà kì cục hết sức. Rượt theo cho đã chỉ để nói một câu rồi bỏ đi không kịp cho người ta phản ứng gì lại ngoài việc đá chống chân lên, miệng nở một nụ cười thầm cảm ơn những “nhẫn giả” bí ẩn lạ mặt mà có thể sau này bạn chẳng bao giờ gặp lại họ. Người gì đâu mà rảnh ghê, lo chuyện bao đồng thấy sợ!

    Người Sài Gòn, không cần biết bạn là người mua hay bán, khách hàng hay người phục vụ, chỉ cần trao nhau cái gì, họ không bao giờ tiếc với bạn một câu “Dạ, em cảm ơn” đâu. Khỏi bất ngờ các bạn ơi, người Sài Gòn họ là thế. Chữ “dạ” trong mỗi câu nói không chỉ thể hiện bạn lễ phép hay là lịch sự mà nó là còn cả một chút gì đó như tình cảm của con người nơi mảnh đất này, nơi mà con người sống với nhau vì cái tình cái nghĩa, nơi vật chất không nói lên được điều gì.

    Tôi không hề quy chụp tất cả mọi người Sài Gòn là như thế, không hề. Có người này có người khác, sinh ra là không ai giống ai rồi. Nhưng về những con người Sài Gòn đây, không hiểu vì sao mà giống nhau đến lạ. Người ở nơi khác về đây, tôi chắc chắn một điều họ sẽ bất ngờ bởi vì cách giao tiếp cũng như việc “dạ” trong mỗi câu nói của người Sài Gòn. Ai thấy kì lạ chứ riêng tôi thấy, thiệt là dễ thương hết sức hà.

    Sài Gòn hoành tráng, đẹp đẽ , con người dễ thương đến thế thì hỏi làm sao mà tôi lại không muốn sống ở đây cơ chứ. Tháng 8, mùa những cô cậu học trò sắp đi học trở lại. Sài Gòn vẫn thế, vẫn tiếp tục đồng hành, gắn bó, vui vẻ với những con người Sài Gòn chân chất, dễ thương.

    Chim bồ câu vẫn bay quanh Nhà thờ Đức Bà đang ngăn lô cốt để sửa chữa. Mọi người vẫn tiếp tục công việc hàng ngày, nhịp sống Sài Gòn vẫn nhộn nhịp, tấp nập. Tuy thời gian có thể thay đổi mọi thứ, nhưng chắc chắn một điều không thể thay đổi được vẻ đẹp của Sài Gòn này.

    "Dạ, Sài Gòn của em dễ thương lắm các anh chị ơi.”
    20621126_303203233423064_4405960997752422332_n.jpg
    Nguồn ảnh : Vitalk
     


Nếu chưa có nick trên chimcanhviet.vn thì dùng nick facebook bình luận nhé