Gà Chọi CON GÀ TRỐNG - Truyện ngắn Nguyễn Phương

Thảo luận trong 'Gà cảnh- Gà chọi - Chim nước' bắt đầu bởi kid.1412, 4/2/16.

  1. kid.1412

    kid.1412 Moderator

    Tham gia ngày:
    13/9/10
    Bài viết:
    280
    Được thích:
    20
    Điểm thành tích:
    18
    Chương I: CHẠY MẶT
    Tới bây giờ tôi vẫn còn mắc cười cho cái anh huynh trưởng hống hách láo của tôi. Đúng ra là tôi làm huynh trưởng chứ không phải cái thằng cha Điều Ô đó. Chỉ vì mắc lừa hắn cho nên tôi mới bị hắn đá cho một cú bất ngờ vào đầu khiến tôi choáng váng đến nỗi không thể đứng dậy để tiếp tục chiến đấu được nữa. Thế là anh em tôi đã tôn hắn làm huynh trưởng.

    20374880-images469937_gachoi.jpg
    Anh em tôi có mười tám đứa. Nghe mẹ tôi kể thì bà ấp hai mươi trứng nhưng không hiểu sao có hai trứng không chịu nở. Người ta bảo đó là trứng ung. Bà khoe rằng ông chủ đã chọn trong mấy chục con gà mái tơ mới tuyển được bà để giữ tông cho giống gà nòi quý hiếm. Ông chủ bảo “chó giống cha, gà gống mẹ” nên đã coi móng chân và tướng mạo của bà cẩn thận rồi nhận xét rằng bà sẽ cho ra một lứa gà nòi có tài chịu đòn giỏi, có sức bền, lại có nhiều thế độc nên quyết định chọn bà để di truyền cho đàn con sau này. Bà còn tự hào:
    – Bố của các con được tôn làm thống soái đấy. Từ xóm trên đến xóm dưới, ông chưa thua một chiến binh nào cả.
    Quả thật vậy, sự uy vũ của bố tôi toát ra từ diện mạo khác thường. Mỏ ông to mà thẳng chứ không cong hình vòng cung như những chiến binh khác. Miệng ông rộng, trên đầu có cái mồng nhỏ, không to và cao như cái vương miện màu đỏ tươi của lũ gà ta. Cái “vương miện”của lũ gà ta trông đẹp thật đấy nhưng chỉ tổ để cho đối phương nắm lấy mà đá cho toi mạng chứ chẳng ích lợi gì. Dưới cái mồng ngắn ngun ngủn của ông là cặp mắt chữ điền trông thật dữ dằn. Anh gà nào yếu bóng vía chỉ cần nhìn thấy ánh mắt ấy là đủ khiếp sợ, dựng lông gáy lên, tóp người lại rồi tìm đường tẩu thoát. Cái cổ của ông to, dài và thẳng thường xuyên được ông chủ tỉa lông trụi lủi rồi bôi một thứ hỗn hợp gồm có nghệ, phèn chua và rượu đế vào đó để làm cho da ông vừa dai vừa rắn chắc có tác dụng như một chiếc áo giáp bảo vệ cho chiến binh khi ra trận. Nhờ vậy mà khó có chiếc cựa của chiến binh nào có thể đâm thủng được “cái áo giáp” ấy của ông. Lưng ông rộng với đôi cánh dài trông ông có dáng dấp như ngài đại bàng mỗi khi tung cánh xuất chiêu. Đùi ông to và dài, các ngón chân thắt từng đốt, vảy mỏng trông ông thật thanh thoát và khỏe mạnh. Mỗi khi bước đi, các ngón chân của ông chụm lại quăng về phía trước như là đang hốt cát vãi ra vậy. Cái đầu thì luôn lắc qua lắc lại cùng với con mắt láu liêng như luôn cảnh giác đối phương sẽ tấn công từ mọi phía bất cứ lúc nào. Lại còn cái vẻ điệu nghệ của ông mỗi khi thấy chủ lấy lồng úp xuống mới thật buồn cười chứ. Ông khòm người xuống sát đất lượn qua, lượn lại như cố né cái lồng của chủ. Ông làm dáng lượn lờ nũng nịu vậy thôi, chứ thực ra tôi biết ông sẵn sàng để cho chủ giữ trong lồng săn sóc, cưng chiều và ngắm nghía.
    Ngay cả tiếng gáy của ông cũng rất đặc biệt. Các anh gà trống trưởng thành bình thường thì gáy khoảng bốn tiếng: Ò…ó…o…o… Anh nào giỏi lắm thì cũng gáy đến năm sáu tiếng là cùng. Riêng bố tôi, ông có tật gáy giật từng tiếng mà còn kéo dài từ bảy tiếng trở lên nữa chứ. Mỗi sớm tinh mơ, khi tiếng gáy của ông cất lên thì vang động cả xóm làng khiến cho những chiến binh giỏi nhất cũng phải khiếp sợ; còn các ả mái dầu thì thán phục và ngưỡng mộ ông vô cùng.
    Nhìn bộ mã được bao bọc bằng một lớp lông màu đỏ xẩm pha lẫn những chiếc lông màu đen xanh óng ánh như rắc hạt kim tuyến với dáng đi, điệu đứng của ông ai cũng tấm tắc khen đây quả là một “Thần kê”.
    Tôi còn nhớ lúc bé, chúng tôi được mẹ dẫn đi kiếm mồi. Mỗi khi tìm được miếng mồi ngon, bà liền “cục… cục…”gọi chúng tôi đến ăn. Nếu có chú chó hoặc bác mèo nào dám đụng đến chúng tôi thì lập tức bị bà chống trả quyết liệt.
    Chẳng bao lâu chúng tôi khôn lớn, không cần phải núp dưới đôi cánh của mẹ và chờ mẹ mớm cho từng miếng mồi nữa, chúng tôi đã tự biết đi kiếm ăn.
    Chúng tôi đang sống yên ổn quây quần, đùa giỡn, vui vẻ, hạnh phúc bên nhau; chưa ai có ý định tranh ngôi vị trong đàn thì bỗng một hôm, tôi trông thấy ông chủ mặt buồn xo, tay xách hai cẳng bố tôi dốc ngược đầu xuống đất. Con mắt chữ điền dữ tợn của bố tôi ngày nào nay đã nhắm nghiền, cái cần cổ đầy uy phong thường ngẩng cao gáy vang cả xóm làng thì nay đã gục xuống, buông thỏng, xụi lơ, dài đến nỗi cái mỏ bị kéo lê quẹt trên mặt đất, máu vẫn còn ọc ra tạo thành một vệt dài từ cổng đến tận sân nhà.
    – Bà ơi, nấu nước làm thịt con gà này dùm tôi, rồi đem hầm sả. Nó già rồi, không còn nhanh nhẹn và mạnh mẽ như trước nữa. Tội nghiệp. Nó đã cố gắng chiến đấu đến hơi thở cuối cùng. Nó thà để knock-out chứ nhất định không chịu bỏ chạy.
    Mẹ tôi cùng tất cả anh em chúng tôi đều khóc ré lên khi nghe ông chủ thông báo như vậy. Chúng tôi thương bố lắm. Lúc sinh thời, bố luôn bảo vệ chúng tôi, chưa từng để cho chúng tôi phải bị mấy lão gà ta ăn hiếp. Ngay cả cái thằng cha Ngỗng nổi tiếng dữ tợn, ngang tàng, thường xuyên la lối vớ vẩn trong vườn một cách vô cớ mà gặp bố tôi còn phải kiêng nể chứ nói chi đến lũ nhãi nhép gà ta. Bây giờ, bố mất rồi, không biết chúng tôi sẽ nương tựa vào ai đây?
    Rồi cũng phải đến lúc chúng tôi phân chia cao thấp để lãnh đạo đàn và còn phải tính đến chuyện thôn tính lãnh địa của các đàn khác để phát huy truyền thống giòng họ nhà nòi của chúng tôi nữa chứ. Đàn của chúng tôi có mười chị mái và tám anh trống. Các cô ả lúc này trông thật mủm mỉm dễ thương. Còn anh em trống chúng tôi đã trưởng thành, trổ mã trông thật đẹp mắt. Trong số đó, đáng chú ý nhất thì chỉ có anh Điều Ô, anh Xám Khô, anh Ô Ướt và tôi là Tía Ngũ Sắc. Còn anh Nhạn, anh Cải, anh Ó và anh Hoa thì trông chán chết, mái không ra mái, trống không ra trống. Gáy thì chưa hết câu đã tịt ngay vì bị đứt hơi.
    Phải công nhận là Điều Ô có dáng dấp giống bố tôi như đúc, nhất là cái bộ lông màu đỏ xẩm, xen lẫn màu đen xanh óng ánh. Lại còn cặp mắt chữ điền dữ tợn giống hệt bố tôi nữa chứ. Có lẽ chính điều này mà Điều Ô đã nhanh chóng thu phục được Xám Khô và Ô Ướt. Xám Khô dũng mãnh thật đấy nhưng xem ra không giỏi chịu đòn. Tôi đá cho vài cú vào ức, đau quá, chịu không nổi phải bỏ chạy. Còn Ô Ướt thì ngoan cường hơn. Muốn cho hắn khuất phục, tôi phải mất cả tiếng đồng hồ, mệt muốn hụt hơi mà còn phải dính hai cựa của hắn vào ức tới bây giờ còn để lại thẹo nữa đấy. Hắn chỉ chịu đầu hàng khi tôi dùng tuyệt chiêu “đâm lườn, xỏ vỉa” bằng cách lòn đầu qua nách của hắn đưa mỏ quay ngược lại mổ vào da đầu giữ thật chặt rồi vừa đá, vừa vặn mạnh khiến cánh phải của hắn bị gẫy. Hắn đau điếng, nằm một đống không còn đá được nữa. Vì là anh em một nhà, nên tôi không cho cựa vào nách eo. Chứ nếu gặp thằng cha lạ mặt nào đến đây gây sự thì tôi đã cho cựa vào nách mà đâm thủng tim hắn rồi.
    Thế là tôi chỉ còn hạ Điều Ô nữa là sẽ được tôn làm huynh trưởng. Tôi nghĩ mình sẽ đủ sức hạ được Điều Ô. Bởi vì hồi còn bé, tôi đã từng tập trận với hắn, tôi biết những thế đá của hắn. Hắn khỏe mạnh và rất kiên cường, chỉ cần sơ ý một chút là có thể bị hắn hạ gục như chơi. Nhưng tôi bay cao và nhanh nhẹn hơn hắn nên dễ dàng tránh được những cú đá như trời giáng của hắn. Bây giờ tôi chỉ cần chăm chỉ luyện tập cho cơ thể khỏe mạnh hơn lên là tôi có thể hạ gục được hắn thôi. Nghĩ vậy, sáng nào tôi cũng thức dậy thật sớm, đứng vắt vẻo trên cành cây ổi sau vườn, vỗ cánh phành phạch rồi cất cao giọng, gáy vang lên vài hồi cho thông cổ (và cũng để ra uy với thiên hạ nữa). Sau khi ca xong bài ca muôn thưở: “Ò…ó…o…o”, tôi lại tập bay từ trên cành cây ổi xuống đất rồi lại bay lên. Cứ thế, tôi làm vài chục lần mỗi sáng. Chẳng mấy chốc tôi lên cân, vạm vỡ như một đô vật ngoại hạng. Các ả mái tơ đều ngưỡng mộ cái thân hình hộ pháp của tôi. Nhìn bộ mã, dáng đi, điệu đứng của tôi thế nào mà có ả mái tơ đã ghé sát vào tai tôi thì thầm: “Trông anh hào hoa phong nhã lắm!” rồi bẽn lẽn, đỏ mặt quay đi chỗ khác.
    Lời khen đó càng thúc giục tôi sớm hạ gục Điều Ô để lên làm huynh trưởng mà thống soái cả đàn và cũng để gom hết các ả mái tơ mủm mỉm về tay mình luôn thể. Nghĩ đến cảnh tất cả các ả đều thuộc về mình, tôi khấp khởi trong lòng vô cùng. Nhưng tôi cũng cẩn thận dè chừng không dám tuyên chiến với Điều Ô trước.
    Tôi dự định sẽ luyện tập thêm một thời gian nữa để chiến đấu cho chắc ăn thì một hôm, Điều Ô chạy đến bên tôi lớn tiếng thách thức:
    – Tía Ngũ Sắc ! Xám Khô và Ô Ướt đã nể phục tao rồi đó. Còn mày, nếu muốn lãnh đạo cả đàn này thì phải bước qua xác tao đó nghe.
    Tôi nhỏ nhẹ:
    – Tụi mình là gà cùng một mẹ, có gì đâu mà đao to búa lớn nghe ghê quá vậy anh. Tụi mình thử vài hiệp, ai thắng thì làm huynh trưởng thôi, không cần phải “bước qua xác” đâu.
    – Được! Mày nói hay lắm. Vậy mày chọn địa điểm đi, rồi tụi mình tỷ thí.
    Tôi chọn một mảnh đất trống ở giữa sân lúa rồi hẹn Điều Ô đến đó. Tôi cũng không quên mời mẹ cùng tất cả anh em chúng tôi đến chứng kiến trận chiến quyết định số phận của tôi và Điều Ô mà chúng tôi đã chuẩn bị từ lâu.
    Vừa đến nơi, tôi thấy Điều Ô đứng trên đống rơm vỗ cánh phành phạch mấy cái rồi gáy thật to. Tưởng đâu hắn chỉ khởi động chứ chưa xuất chiêu. Ai ngờ, thật đột ngột, hắn bay sà xuống hung hăng giương cặp mắt chữ điền dữ tợn lao tới há cái mỏ cứng như thép mổ vào đầu tôi rồi đá liên hồi vào ức tôi. Mẹ tôi cùng tất cả anh em tôi đều la ó phản đối lối đá tiểu nhân đó. Bị đá bất ngờ quá, tôi hơi choáng váng nhưng kịp lấy lại bình tĩnh, cố thoát ra khỏi cái mỏ thép của hắn, tôi tung vó bay cao, đá một cú trúng ngay đầu hắn. Hắn loạng choạng lùi lại phía sau rồi chợt chân té bật ngửa. Tôi để cho hắn đứng dậy đàng hoàng mới tiếp tục thủ thế ra đòn. Hắn phùng lông cổ ra, dứ dứ cái mỏ về phía tôi. Tôi không sợ, nhìn thẳng vào mặt hắn, cũng phùng lông cổ ra và dứ dứ cái mỏ về phía hắn. Có lẽ bực bội vì tôi bắt chước cái dáng điệu dọa nạt của hắn nên hắn quyết định tung một cú đá cực mạnh về phía tôi, tôi nhanh chóng lùi lại phía sau thoát khỏi cú đá nguy hiểm trong gang tấc. Tôi định thần lại, rồi bất ngờ quay một vòng, tung giò lái đá trúng ngay đầu hắn lần thứ hai. Cú đá này nếu có ai quay phim, chiếu chậm lại thì chắc là sẽ trông đẹp mắt lắm đấy! Vì thế võ này chính là sở trường của tôi mà! Bị dính thêm một cú nữa vào đầu, hắn kêu “Quác” lên một tiếng rồi lầm lũi bỏ chạy. Tôi thừa thắng xông lên. Mẹ tôi cùng anh em tôi reo hò ầm ỉ: “Hoan hô Tía Ngũ Sắc! Hoan hô Tía Ngũ Sắc!” Tôi chủ quan, tưởng đâu hắn đau quá bỏ chạy nên vẫn cứ đuổi theo phía sau mà không hề đề phòng gì cả. Ai ngờ, bất thình lình, hắn quay trở lại, đưa mỏ thép mổ thẳng vào cổ tôi, xiết chặt cuống họng làm tôi muốn nghẹt thở, rồi đá liên tiếp vào ức tôi. Tôi chưa kịp hoàn hồn thì hắn tiếp tục tung một cú chí mạng vào đầu tôi. Mắt tôi nổ đom đóm, tôi thấy trời đất tối xầm lại, đôi chân bủn rủn rồi gục xuống mà bên tai vẫn còn nghe văng vẳng tiếng các ả mái tơ the thé: “Trời ơi! Anh Tía Ngũ Sắc chết rồi! Anh Tía Ngũ Sắc chết rồi!”
    Nhưng tôi không chết. Khi tỉnh lại, tôi có cảm giác ươn ướt trên cái đầu của tôi. Cố mở mắt ra, tôi thấy máu còn rỉ từ trên đầu xuống đất. Lúc đó, chỉ còn vài ả mái tơ đứng cạnh nhìn tôi một lúc, rồi dường như trông thấy cái bộ dạng thảm hại của tôi, các ả lắc đầu, lầm lũi đi hết, bỏ tôi ở lại trơ trọi một mình giữa cái sân lúa mênh mông ngay sau vườn nhà.
    Kể từ ngày hạ knock-out tôi, tôi thấy hắn oai vệ hẳn ra, còn tôi thì mỗi lần nhìn thấy mặt hắn tự nhiên tôi rợn da gà, mấy sợi lông trên cổ dựng ngược lên, người thì tóp lại, lấm la lấm lét lủi đi chỗ khác. Tôi thấy mình thật nhỏ bé trước Điều Ô. Đám mái tơ trước kia một nửa theo tôi, một nửa theo hắn thì bây giờ đã chạy hết theo hắn.
    Được đám mái tơ bao quanh, hắn tỏ ra ga lăng lắm. Tìm được miếng mồi ngon nào hắn kêu “cục…cục…cục” gọi cả đám đến mời ăn. Mấy ả mái tơ nghe gọi thì ỏng à ỏng ẹo, lắc cái phao câu chạy bu đến bên hắn muốn ăn thì ít mà muốn nhỏng nhẻo với hắn thì nhiều. Có hôm, vắng mặt hắn, nhìn thấy lũ mái tơ thơ thẩn đi kiếm mồi, tôi liền chạy đến định làm quen một ả thì bất ngờ từ đằng sau bụi chuối, hắn xông thẳng về phía tôi làm tôi khiếp vía, bỏ chạy thụt mạng, không còn dám léng phéng tới gần mấy ả nữa.
    Mặc dù đã phục tùng hắn theo đúng luật thi đấu, nhưng tôi vẫn không quên luyện tập võ nghệ thường xuyên để phòng khi có lũ gà khác đến xâm phạm lãnh địa của mình.
    Điều tôi lo lắng quả không thừa.
    Một hôm, tôi thấy có một thằng cha cái mặt đen thui như mặt lũ nhóc con gà ác, nhưng cái mình thì lại giống hệt Điều Ô, hiên ngang đi từ trong nhà ra phía sau vườn. Tôi vội chạy đi tìm huynh trưởng về để đuổi hắn ra khỏi lãnh địa này. Tìm mãi chẳng thấy huynh trưởng đâu, tôi bèn quay về để bảo vệ anh em trong đàn trước nguy cơ bị tấn công của kẻ lạ mặt. Mấy cô ả mái tơ vừa thấy tôi về vội chạy tới kêu thất thanh:
    – Cục ta cục tác, cục ta cục tác. Có kẻ ác, có kẻ ác!
    Tôi chưa kịp hỏi nó ở đâu thì thật bất ngờ, từ phía sau hè, cái thằng cha mặt đen thui đó xuất hiện nhẩy lên lưng một ả mái dầu định giở trò xàm xở. Tôi đỏ mặt tía tai chạy tới lôi cổ hắn xuống, đá vào đầu hắn một cái. Có lẽ hắn không ngờ tôi lại tấn công hay là do mê ả mái dầu quá mà hắn đã dễ dàng để tôi sút một cú vào đầu chí mạng. Bị rơi từ trên lưng ả mái dầu xuống, lại bị đá đau, hắn bực tức tấn công tôi liên tục. Nhưng nhờ sự nhanh nhẹn, tôi đã tránh được hầu hết các cú đá của hắn. Tôi phản công bằng cách bay cao dùng liên hoàn cước đá liên tục vào đầu hắn gần mười cái mà chỉ trong vòng vài giây. Hắn xiểng liểng nhưng xem ra cũng còn ngoan cường lắm. Sau khi lắc lắc cái đầu mấy cái, hắn dùng hết sức tấn công tôi. Hắn cũng giương mỏ thép ra kẹp thẳng vào cổ tôi như đã có lần Điều Ô tấn công tôi dạo trước. Nhưng lần này tôi đã rút kinh nghiệm, không để cho đối phương nắm điểm tựa đó mà đá vào ức nữa. Tôi cố chịu đau, nhảy thật mạnh lên, thoát ra khỏi cái mỏ thép ấy rồi nhân thế trên cao, tôi cào các móng chân vào giữa mặt hắn. Không ngờ có một móng chân sắc nhọn của tôi đã đâm thủng một con mắt của hắn. Hắn kêu “Quác” lên một tiếng rồi bỏ chạy mất dạng. Các ả mái tơ bu lại cảm ơn tôi rối rít.
    Có một điều lạ là cả ngày hôm đó, tôi không thấy huynh trưởng ở nhà để khoe thành tích này với hắn.
    Mãi tới tối, tôi mới thấy huynh trưởng lủi thủi trở về, lẳng lặng bay lên cây ổi phía bên kia bờ ao như mọi lần để ngủ. Tôi định lân la đến hỏi huynh trưởng xem nguyên cớ gì mà đi vắng cả ngày và nhân tiện cũng để khoe thành tích của mình luôn, nhưng thấy trời đã tối nên lại thôi. Mọi chuyện cứ để ngày mai hãy tính. Tôi nghĩ như vậy, rồi bay lên cây ổi của mình ngủ thiếp đi lúc nào không biết.
    Sáng tinh mơ hôm sau, như mọi lần, tôi chờ huynh trưởng gáy trước rồi tôi mới gáy sau cho phải phép. Nhưng chờ mãi, chờ mãi chẳng thấy huynh trưởng gáy. Tôi nghĩ chắc là huynh trưởng chơi bời quá nên đã bị bệnh rồi. Tôi liều mạng gáy trước vài hồi cho thông cổ rồi chạy qua hỏi thăm huynh trưởng. Nhưng thật lạ thay, vừa thấy tôi, huynh trưởng đã dựng lông gáy, tóp người lại, rồi bỏ chạy, trông bộ dạng thật hèn hạ. Tôi chẳng hiểu ất giáp ra sao, lẳng lặng đi lên nhà trên thì tình cờ nghe được câu chuyện giữa ông chủ với cậu con trai ông ấy.
    – Ba ơi, hôm qua con bôi nhọ nồi vào mặt con Điều Ô để cho con Tía Ngũ Sắc không nhận ra mà thử sức lại. Đúng như con nghĩ, Tía Ngũ Sắc đá hay hơn ba ạ.
    – Ba cũng xem tướng Tía Ngũ Sắc từ nhỏ rồi, nó sẽ là con gà chiến đó. Nhưng mà Điều Ô cũng là một chiến binh không kém. Con đã làm hư hết một mắt của nó rồi đó. Lần sau không được tự tiện làm như vậy nữa nghe chưa!
    Thì ra bấy lâu nay tôi chỉ chạy mặt cái thằng cha Điều Ô đó chứ hắn nào có giỏi gì hơn tôi.
    Chương II: LÃNH ĐỊA.
    Tôi đã từng mơ ước mình sẽ làm huynh trưởng để noi gương bố, thống lĩnh cả đàn, bảo vệ lãnh địa, giữ vững bờ cõi, dìu dắt con cháu sau này, làm sao cho trong ấm ngoài êm, trên dưới thuận hòa, cùng nhau sống trong thanh bình, hạnh phúc. Để đạt được mục đích đó, tôi đã luôn có ý thức luyện tập võ nghệ với hy vọng sớm có ngày công thành danh toại. Rồi dường như trời đã không phụ lòng mà trao cho tôi một cơ hội thật bất ngờ để đánh bại Điều Ô, mặc dù trước đó tôi đã gần như an phận khi bị Điều Ô hạ gục trong một cuộc tỷ thí. Vậy là cuối cùng tôi cũng đã chiến thắng Điều Ô bằng chính tài năng của mình chứ không phải bằng những thủ đoạn hèn hạ của kẻ tiểu nhân.
    Khi lên làm huynh trưởng, tôi chủ trương dùng biện pháp cứng rắn để lãnh đạo đàn. Chỉ có kỷ luật thép mới mong giữ được trật tự của cái xã hội đa sắc màu, đa tính cách này. Nghĩ vậy, tôi luôn mạnh tay trừng phạt những kẻ nào không biết nghe lời. Chỉ cần hơi có ý chống cự là tôi mổ cho xước cả da đầu. Nhờ vậy mà tất cả anh em trong đàn đều nghe tôi răm tắp, đố có anh nào dám ho he mà làm trái. Ngay cả Điều Ô, một thời ngang tàng là thế mà bây giờ cũng ngoan ngoãn ra phết.
    Tôi nhớ hoài cái hôm chỉ vì hiểu lầm mà tôi đã chọc thủng một mắt của hắn. Kể ra thì cũng tội nghiệp cho hắn. Chúng tôi cùng một mẹ đâu nỡ hại nhau. Nhưng quả thực tôi không biết đó là Điều Ô nên mới ra đòn hiểm độc như vậy.
    Sáng hôm ấy, khi Điều Ô nhìn thấy tôi rồi bỏ chạy thụt mạng, tôi ngạc nhiên vô cùng. Làm sao mà đường đường là một huynh trưởng oai phong lẫm liệt như Điều Ô mà trông bộ dạng lại hèn hạ như thế được? Chắc là bị quáng gà? Không tin vào mắt mình, tôi định cố rượt theo để nhìn cho tận mặt nhưng thấy hắn tội nghiệp quá, lại thôi.
    Sau đó, vì tình cờ nghe được câu chuyện của cha con ông chủ, tôi hiểu ra tất cả. Tôi bật cười khoái trá rồi cố tìm cách lân la đến gặp Điều Ô, không phải là để chọc ghẹo gì hắn mà tôi chỉ muốn gặp hắn để an ủi và xin lỗi vì tôi đã trót ra tay quá đáng. Nhưng cứ mỗi lần trông thấy tôi là hắn lại bỏ chạy, không hiểu vì xấu hổ hay là vì sợ tôi lại tấn công lần nữa. Tôi cố kiên nhẫn tìm mọi cách để tiếp cận hắn. Một lần, nhân lúc hắn mải mê bới đám đất ở sau vườn để tìm lũ giun ăn cho bổ, tôi khẽ khàng tiến đến sát bên hắn rồi nhỏ nhẹ:
    – Điều Ô! Đừng tránh tôi nữa. Tôi muốn nói chuyện với anh một chút.
    Vừa nghe tiếng tôi, hắn giật mình rồi lại bỏ chạy. Nhưng lần này, hắn có vẻ không hoảng hốt như mọi lần. Hắn chỉ chạy nước kiệu chầm chậm thôi.
    -Tía Ngũ Sắc ơi, anh tha cho tôi đi! Bây giờ, tôi đầu hàng anh rồi – Vừa chạy hắn vừa nói như van xin.
    Tôi vẫn cứ bám sát theo sau:
    – Tôi có làm gì anh đâu mà anh sợ dữ vậy. Thôi, chuyện đã lỡ rồi, anh hãy tha lỗi cho tôi. Thực tình tôi không biết tên mặt đen đó chính là anh. Tôi chỉ cố gắng chiến đấu để bảo vệ anh em trong đàn mình thôi mà!
    Có lẽ vì thấy tôi thân tình quá nên Điều Ô đã tỏ ra an tâm hơn. Hắn đứng lại, không chạy nữa, nhưng xem ra vẫn còn run lắm:
    – Tôi hiểu rồi!… Tôi hiểu rồi! Anh…anh… quả thực là tài giỏi hơn tôi nhiều. Trước kia, tôi thắng anh chẳng qua là…là… tôi đã lừa anh rồi đánh lén thôi mà. Từ nay, anh sẽ là huynh trưởng, anh nói gì tôi cũng nghe theo hết.
    – Được! Tôi sẽ đảm nhận trách nhiệm này thay anh. Từ nay chúng ta hãy đoàn kết để cùng nhau bảo vệ lãnh địa của mình nhé!
    Thế là từ hôm ấy, Điều Ô trở thành một cánh tay đắc lực của tôi. Mặc dù hắn đã mù hết một mắt nhưng tôi vẫn sắc phong cho hắn làm phó soái để bù lại sự thiệt thòi mà lẽ ra hắn không đáng phải gánh chịu. Hắn cũng không phụ lòng tôi, luôn tích cực trong việc củng cố lực lượng, xây dựng bờ cõi, phát triển giống nòi ngày càng lớn mạnh. Xem ra hắn vẫn còn uy quyền với tụi đàn em lắm. Để phòng khi có chiến sự, tôi giao cho hắn phụ trách việc huấn luyện nhóm Nhạn, Cải, Ó, Hoa; còn tôi thì trực tiếp bồi dưỡng nâng cao cho Xám Khô và Ô Ướt. Tôi dạy cho chúng rất kỹ lưỡng, rất bài bản cách đá đòn, đá thế. Tất cả những thế đòn tốt nhất tôi đều truyền lại cho chúng hết. Nào là cột kèo hai bên đá xỏ ngang, nào là đá bản lưng còn gọi là đá mã kỵ. Nếu thấp hơn đối thủ thì tôi dạy cho thế đá phía dưới luồn lách đâm lườn, xỏ vỉa. Cách này rất hiểm vì có thể đưa được cựa vào nách eo của đối thủ mà đâm thủng tim làm cho đối thủ chết ngay tức khắc. Tôi còn dạy cho chúng một số thế đá khó mang tính chất biểu diễn nhưng cũng tung ra được những đòn không kém phần nguy hiểm như đá khấu, quăng chân không, tung giò lái, liên hoàn cước.
    Xám Khô và Ô Ướt tỏ ra rất thích thú khi học được những thế võ này. Chúng chăm chỉ luyện tập ngày đêm. Còn mấy tên Nhạn, Cải, Ó, Hoa, trước kia trông ẻo lả là thế mà bây giờ dưới sự huấn luyện của Điều Ô cũng đã trở thành những chiến binh thực sự.
    Tám anh em chúng tôi lúc này đã bộc rõ là con nhà tông, võ nghệ đều rất cao cường, kết hợp lại thì đố có kẻ thù nào dám địch nổi.
    Chúng tôi sở hữu một địa bàn vô cùng rộng lớn, tha hồ đi kiếm ăn thoải mái. Sáng sớm nào cũng vậy, tám anh em chúng tôi thay phiên nhau gáy vang từ mạn Nam lên mạn Bắc của khu vườn để đánh dấu lãnh địa rộng lớn của mình và cũng để phô trương lực lượng cho bọn nhãi nhép gà ở các lãnh địa xóm giềng phải khiếp sợ.
    Lại nói về mấy ả mái tơ, từ hôm tôi ra tay nghĩa hiệp, cứu được một ả xuýt bị “gả mặt đen” làm nhục, mấy ả thán phục tôi ra mặt. Rồi khi biết được “gả mặt đen” ấy lại chính là Điều Ô, mấy ả mái tơ càng nể tôi hơn. Các ả liền quay phắc một trăm tám chục độ, bỏ hắn, chạy theo tôi hết. Tôi biết các ả không phải là chê hắn chột đâu mà là vì lúc này tôi đã là huynh trưởng, vả lại tôi còn đẹp mã hơn hắn nhờ bộ lông ngũ sắc của mình. Phũ phàng quá phải không các bạn? Nhưng biết làm sao được! Phong tục tập quán của nòi giống chúng tôi là như thế mà.
    Nghĩ cũng mau thật, mới ngày nào các ả mái tơ còn đỏng đa đỏng đảnh chạy theo Điều Ô nũng nịu đòi ăn thế mà nay đã thành những phu nhân của tôi đảm đang chăm chút cho từng đàn con thật chu đáo. Hàng ngày, suốt từ sáng sớm đến chiều tối, giang sơn của chúng tôi luôn vang lên những âm thanh rộn ràng. Nơi này là tiếng cục…cục… của các ả mái dầu mớm mồi cho con; nơi kia là tiếng chim chíp rất dễ thương của lũ nhóc con bé tí tẹo mới chui ra từ vỏ trứng; nơi nọ lại là tiếng cục tác của một chị vừa mới đẻ xong; lại có nơi là tiếng huỳnh huỵch của mấy chú gà giò đang tập võ. Rồi thì tiếng chí chóe của lũ gà con giành ăn cãi nhau; tiếng quang quác của một một tên nào đó bị đàn anh trừng trị vì tội hỗn xược. Tất cả đã tạo nên một không khí thật rộn rã vui tươi. Nhìn các phu nhân thong thả đi dạo trong vườn cùng những đàn con tung tăng, nô đùa chạy nhảy khắp nơi dưới bóng râm của những tán cây mát rượi mà lòng tôi dậy lên một niềm hạnh phúc vô bờ.
    Chương III: CHINH PHẠT
    Cái mộng bành trướng bá quyền của tôi thật chẳng hay ho tí nào cả. Tôi đã gây ra bao nhiêu tội ác với các anh em họ nhà gà để rồi giờ đây có ân hận thì cũng đã quá muộn.
    Sau khi xây dựng xong một lực lượng hùng mạnh, lại được sở hữu một lãnh địa vô cùng rộng lớn, tôi lại có ý định đi xâm lược lãnh địa của những đàn gà khác. Thực ra tham vọng này tôi đã ấp ủ từ lâu – trước khi bố tôi qua đời nữa kia. Nhưng vì lúc đó tôi chưa biết chắc mình có thắng được Điều Ô hay không nên đành gác lại giấc mộng bá quyền để mà còn chuyên tâm luyện tập võ nghệ, mong sao hạ được Điều Ô rồi mọi chuyện sẽ tính sau. Bây giờ, tôi đã là thống soái, quyền hành có sẵn trong tay, muốn làm gì mà chẳng được.
    Tôi bàn với Điều Ô kế hoạch đi xâm chiếm lãnh địa của lũ gà tre, gà ác trước rồi mới tính đến việc thôn tính hết tất cả lãnh địa của các đàn gà khác để lên làm bá chủ thiên hạ. Điều Ô nghe tôi nói thì tỏ ý không tán thành:
    – Anh à, lãnh địa của mình đã rộng lớn lắm rồi, đi xâm chiếm thêm làm gì nữa hả anh? Gây hấn với các giống gà khác thì thế nào cũng có ngày…..
    Điều Ô chưa nói dứt câu, tôi liền mổ cho hắn một cú thật mạnh vào đầu, rồi nạt:
    – Câm cái mồm lại! Mày đừng có mà dạy đời tao. Bây giờ tao là thống soái hay mày là thống soái? Không lôi thôi gì hết, chuẩn bị lực lượng mà đi chinh phạt tất cả lũ gà ở vùng này.
    Điều Ô thấy tôi hung hãn quá đành cúi đầu phục tùng không dám nói thêm một lời nào nữa.
    Không biết tự bao giờ, tôi lại trở nên hống hách, ngang tàng như vậy. Tôi cố bắt chước dáng đi oai vệ của bố tôi bằng cách chụm các ngón chân lại rồi quăng về phía trước. Cái đầu thì cũng lắc qua lắc lại cùng với con mắt láu liêng, nhưng không phải là để cảnh giác đối phương như bố tôi từng làm, mà là để quan sát đàn em, sẵn sàng trừng phạt chúng vì bất cứ hành động nào mà tôi cho là “ngứa mắt”. Khi thì tôi đá cho thằng Ó một cái chỉ vì cái tiếng gáy the thé của nó làm tôi khó chịu; khi thì tôi rượt thằng Xám Khô chạy có cờ chỉ vì cái tội dám đứng gần phu nhân của tôi; khi thì tôi lại mổ vào đầu thằng Nhạn chỉ vì tôi ghét cái bộ lông trắng toát của nó. Còn thằng Điều Ô, cái thân đã chột một mắt, đầu lúc nào cũng phải niểng về một bên mới thấy đường đi mà lại hay già mồm, tỏ ra ta đây là quân sư, bị tôi chửi suốt ngày. Trước kia, tôi phê phán cái thói hống hách láo của Điều Ô bao nhiêu thì bây giờ tôi lại càng trở nên ngang tàng bấy nhiêu. Có lẽ vì được tôn sùng quá mà tôi sinh ra tự phụ rồi kiêu ngạo chăng? Dường như ánh hào quang của quyền lực, địa vị và danh vọng đã làm cho người ta mờ mắt. Tôi không còn biết đến đạo lý ở đời nữa. Khi người ta đã không từ bỏ được tham vọng thì người ta dễ lấn sâu vào tội ác.
    Nhưng quả là thiên bất dung gian. Tôi đã thành công khi xây dựng được một lực lượng hùng mạnh, một cơ đồ vững chắc. Nhưng tôi lại thất bại bởi chính lòng tham và cái thói huênh hoang, khoác lác, hợm hĩnh đến mức lố bịch, đáng ghét của mình.
    Mở đầu cho cuộc chinh phạt, tôi nhắm vào lãnh địa của các giống gà nhỏ con ở khu vực lân cận. Tôi chọn lãnh địa của lũ gà tre láng giềng là điểm tấn công đầu tiên. Vì đó là một mảnh đất màu mỡ với vườn cây râm mát quanh năm có rất nhiều giun đất mà tôi đã thèm thuồng từ lâu. Qua được bên đó, chúng tôi tha hồ mà đi kiếm ăn. Vấn đề là phải vượt qua được cái hàng rào mà ông chủ đã dựng lên để ngăn cách chúng tôi với lũ gà bên ấy. Tôi phân công cho đàn em đi thị sát dọc theo bờ rào để tìm một chỗ có thể chui qua được mà ông chủ không phát hiện. Cuối cùng thì bọn chúng cũng tìm ra được một chỗ thật lý tưởng. Ở ngay góc khuất sau đống rơm, có một cái lỗ nhỏ, chắc là do bác mèo nào đó phá ra để đi tìm bạn gái trong đêm. Tôi đã không mất nhiều thời gian để vạch cái lỗ nhỏ ấy ra cho đủ rộng để chúng tôi có thể chui lọt qua bên kia. Làm xong, tôi chui qua chui lại thử vài lần rồi cảm thấy hài lòng lắm:
    – Tụi bay khá lắm. Chỗ này quả thật an toàn, ông chủ không tài nào phát hiện ra được đâu.
    Công việc xong xuôi, tôi dẫn đầu các chiến binh xông thẳng vào nơi cư ngụ của lũ gà tre.
    Bọn gà tre có vóc dáng gần giống với gà rừng, nhưng thấp và nhỏ con hơn. Lúc sinh thời, bố tôi rất nể giống gà này vì chúng có sức sống thật mãnh liệt. Chúng có khả năng miễn dịch rất cao nên ít khi bị bệnh. Bố tôi kể rằng ngày xưa có một trận dịch cúm khủng khiếp làm hầu hết các giống gà đều thiệt mạng. Thế mà dòng họ gà tre vẫn bình an sau trận dịch đó. Bố còn nói giống gà này sống hiền hòa không bao giờ muốn gây sự với bất kỳ ai nhưng nếu ai muốn gây sự thì hãy coi chừng. Chúng tuy nhỏ con nhưng linh hoạt, thông minh, nhạy bén, thích ứng nhanh với mọi tình huống. Đặc biệt khi xung trận, chúng luôn đoàn kết chặt chẽ và chiến đấu rất ngoan cường, không dễ gì khuất phục được chúng đâu.
    Đoàn kết tôi cũng mặc. Ngoan cường tôi cũng mặc. Đối với tôi thì lũ nhãi nhép này không đáng để tôi phải quan tâm khi đụng độ.
    Nhưng phải công nhận là bọn gà tre có hình dáng đẹp thật. Trước kia tôi chỉ nhìn thấy bọn chúng xa xa qua hàng rào nên chẳng có ấn tượng gì mấy với lũ gà nhỏ con này. Bây giờ tận mắt nhìn thấy bọn chúng, tôi mới nhận ra thân hình của chúng tôi thô thiển quá. Ngay cả nổi tiếng là đẹp trai nhất đàn như tôi mà so với chúng cũng chẳng ăn thua gì. Lông của chúng có màu sắc đa dạng, đen, trắng, hoa mơ, tía… đủ cả. Đã vậy, bộ lông ấy lại được phủ khắp cả thân hình nhỏ nhắn cân đối chứ không trụi lủi ở cái cần cổ và trơ đùi ra một cách kỳ cục như chúng tôi.
    Vì bọn gà tre ở giáp ranh nên mỗi sáng tôi đều nghe tiếng gáy của chúng. Chúng gáy nghe rất êm tai, nhẹ nhàng chứ không mạnh mẽ, chát chúa như chúng tôi. Nhưng biết sao được, mỗi loài một vẻ mà. Nếu như tiếng gáy của bọn gà tre là tiếng ru hiền lành, thơ mộng thì tiếng gáy của chúng tôi lại là bài ca xung trận đầy uy vũ. Đặc biệt tôi còn thấy chúng canh giờ gáy rất chuẩn nữa kia. Bọn chúng gáy sớm hơn chúng tôi. Cứ khoảng ba giờ sáng là chúng bắt đầu gáy, sau đó cách một giờ lại cất tiếng gáy, mỗi lần gáy vài phút liên tục, đều đặn. Điều đó chứng tỏ chúng rất có ý thức kỷ luật, tuân thủ giờ giấc rất nghiêm ngặt chứ không buông tuồng như chúng tôi cứ hễ hứng lên lúc nào là gáy lúc ấy, chẳng cần để ý tới giờ giấc gì cả.
    Khi thấy chúng tôi đột ngột xuất hiện trên lãnh địa của mình, các mụ gà tre và lũ con của chúng đều hoảng hốt chạy tán loạn. Tôi rượt theo hiếp đáp gà mái, giết cả gà con rất dã man. Chúng kêu la inh ỏi, van xin chí chết tôi cũng chẳng chút động lòng. Có mụ gà tre cũng khôn: dẫn đàn con rút hẳn vào chuồng chờ chiến binh về giải cứu. Tôi nhanh chóng dẫn đàn em tiến sâu vào khu vườn bới tung lên tìm giun đất. Quả thật ở đây giun đất rất nhiều, con nào cũng béo ngậy ăn rất ngon. Đang thưởng thức món ngon ở xứ người thì bỗng nhiên tôi nghe thấy tiếng gáy của những chiến binh gà tre. Thoạt tiên, tiếng gáy nghe nhỏ và thưa thớt vang vọng lại từ xa. Nhưng dần dần, tiếng gáy nghe rõ hơn rồi rộ lên mỗi lúc mỗi gần. Tiếng gáy nghe như oán trách, như dỗi hờn. Tiếng gáy hầu như bao quanh cả khu vực mà chúng tôi đang chiếm đóng. Điều Ô có vẻ mất bình tĩnh. Có lẽ vì hắn chỉ còn có một mắt nên quan sát không rõ, sợ bị tấn công từ phía sau, hắn nói với tôi giọng run run:
    – Anh Tía Ngũ Sắc ơi, “chó cậy nhà, gà cậy chuồng”, mình qua đây xứ lạ, không rõ đường đi nước bước, không rõ lực lượng của chúng như thế nào, e rằng mình sẽ gặp bất trắc đó.
    – Mày trở nên hèn nhát hồi nào vậy Điều Ô? Cái lũ nhãi nhép gà tre này làm sao mà dám chống lại mình mà mày lo xa quá vậy? Mày không dám đánh thì cứ lo mà ăn đi, mọi chuyện để tao tính.
    Nói xong tôi lại cúi xuống tiếp tục bới đất tìm giun như không hề có việc gì xảy ra. Nhưng tiếng gáy của lũ gà tre cứ rộ lên buộc chúng tôi phải dừng lại quan sát, không an tâm mà bới đất nữa. Bực quá, tôi ngẩng cổ lên gáy thật to, rồi ra lệnh cho tất cả anh em cùng gáy. Sau loạt gáy ra uy đe dọa của chúng tôi thì quả nhiên không nghe lũ gà tre gáy đáp lại nữa. Thế là chúng tôi lại tiếp tục bới đất tìm giun. Tưởng đâu đã êm, nào ngờ chỉ sau đó ít phút, lũ gà tre không biết núp ở đâu mà càng gáy to hơn nữa. Tiếng gáy lần này rõ ràng là cố ý đáp trả lại chúng tôi nên nghe có vẻ giận dữ chứ không hiền lành như tôi đã từng nghe nữa. Tiếng gáy dõng dạc, dồn dập mang theo cả thông điệp: đây là lãnh địa của chúng tôi, các anh đã xâm phạm chủ quyền. Yêu cầu các anh hãy dừng ngay những hành động dã man và phải rút khỏi nơi đây lập tức.
    Nhưng đời mà nào chúng tôi chịu rút đi khi mà đã tìm được một mãnh đất màu mỡ như thế này. Tôi ra lệnh cho đàn em cứ tiếp tục khai thác giun đất để thách thức bọn chúng.
    Một lúc sau tôi thấy có một chiến binh gà tre xuất hiện. Hắn có cái đầu hơi nhỏ, hai mắt cũng nhỏ nhưng trông rất lanh lợi. Đặc biệt thân hình của hắn thẳng với lông cổ phủ xuống tận lưng, cánh hơi sệ, dài chấm chân nên trông hắn lùn nhưng oai vệ lắm. Tôi thật ấn tượng với đôi chân vuông, khỏe cùng với cái phao câu lớn liền vào thân làm cho lông đuôi hắn cong xoè đều mọc chênh chếch khoảng bốn mươi lăm độ về phía sau. Với vóc dáng như vậy, trông hắn vừa đẹp một cách thanh thoát lại vừa mạnh mẽ, cứng rắn đầy bản lĩnh. Chắc đây là lãnh tụ của lũ gà tre, mình hạ được thằng này thì cả bầy của chúng phải phục tùng mình thôi. Khi đó cứ tha hồ mà kiếm ăn, không còn phải lo dòm trước ngó sau nữa. Nghĩ vậy, tôi quyết định chạy đến tấn công. Nhưng hắn đã nhanh chóng bay lên cành ổi gần đó rồi ôn tồn:
    – Các anh vô cớ sang đây xâm phạm lãnh địa của chúng tôi, giành hết thức ăn của chúng tôi thì lấy gì mà chúng tôi sống. Đề nghị các anh rút về bên ấy, trả lại sự bình yên cho chúng tôi.
    Tôi chẳng thèm để ý tới sự phân trần của hắn, cứ thản nhiên bới tung mảnh đất ngay dưới gốc ổi mà hắn đang đậu trên cao. Lần này, hắn gáy thật to. Rồi liền sau đó là cả chục chiến binh cùng xuất hiện một lúc bao quanh chúng tôi. Nhìn vóc dáng nhỏ bé của chúng, tôi ngửa mặt lên trời cười mà rằng:
    – Tụi bay là giống gà chỉ để làm kiểng thôi chứ biết đánh đấm gì. Thằng nào tới gần, tao đá cho một cái là toi mạng thì đừng có trách. Mau cút đi ngay để tụi ông ăn cho ngon miệng!
    Tôi vừa dứt câu thì đột ngột bị thằng đậu trên cành ổi lúc nãy bay sà xuống mổ vào đầu một cú đau điếng. Tôi quay lại phản công thì hắn kịp bay lên cành cây cao. Tức quá, tôi nói lớn:
    – Có phải mày là thủ lĩnh lãnh địa này không? Khôn hồn thì bảo tất cả đàn em của mày đầu hàng đi. Nếu không thì chúng mày đừng có trách tao độc ác.
    – Đúng. Tao là thủ lĩnh đây. Chúng bay đừng có ỷ lớn mà hiếp bé. Tụi tao không sợ đâu. Chúng bay đừng có hòng mà làm mưa, làm gió ở đây. Kẻ phải cút ra khỏi nơi đây chính là lũ chúng bay đó. Nếu không mau chóng rút về bên ấy thì chúng bay chỉ chuốc lấy thất bại thảm hại mà thôi.
    Tôi giận run lên khi nghe thằng nhãi đó dám đáp trả tôi bằng những lời lẽ ngạo mạn như vậy:
    – A, thằng này láo thật. Bay đâu, tiêu diệt hết lũ nhãi nhép này cho ta!
    Nói rồi, tôi phân công cho Điều Ô, Xám Khô, Nhạn và Cải tấn công phía hàng rào, nơi giáp ranh với lãnh địa của chúng tôi; còn tôi cùng với Ô Ướt, Ó và Hoa tấn công mạn bờ ao, nơi giáp ranh giới với lũ gà ác.
    Nhưng chúng có bao giờ để cho chúng tôi tiếp cận đâu mà tiêu diệt được. Khi chúng tôi tấn công thì chúng lại lùi ra xa, khi chúng tôi tìm thức ăn thì chúng lại đến gần quấy nhiễu. Có một nhóm chiến binh lợi dụng thân hình nhỏ bé, nhẹ nhàng, chúng bay lên cành cây thật cao, đứng trên đó gáy vang đợi chúng tôi mất cảnh giác, chúng lại sà xuống tấn công bất ngờ buộc chúng tôi phải tìm cách đối phó với chúng. Có lúc, chúng cứ đứng trên cây mà phóng uế xuống làm chúng tôi phải liên tục né cái chất sáp quánh đặc sền sệt màu nâu đen có mùi hôi thối, tanh tanh nồng nặc không thể nào chịu nổi. Cứ bới vài phút, chúng tôi buộc phải dừng lại. Khi thì để tránh những cú mổ bất ngờ như xuất quỷ nhập thần; khi thì để né những trận “mưa phân” từ trên trời rơi xuống. Kiểu đánh du kích này của lũ gà tre quả thực đã làm cho chúng tôi hao tâm tổn sức rất nhiều. Chán nản vì không hóa giải được chiến thuật này của bọn gà tre, chúng tôi tìm đường sang chinh phạt lũ gà ác.
    Lãnh địa của gà ác giáp ranh với gà tre, không có hàng rào, chỉ cách một cái ao. Ở đó, có một con đường mòn nhỏ đi qua nhưng chúng chẳng bao giờ xâm phạm lãnh địa của nhau. Chúng sống rất hòa thuận. Gà ác cũng thuộc loại gà cỡ nhỏ nhưng đặc biệt là chân chúng có năm ngón nên còn gọi là gà ngũ trảo, toàn thân của chúng được khoác lên một bộ lông màu trắng nhưng trông xấu xí chứ không mượt mà như lông của thằng Nhạn. Sinh thời, tôi nghe bố tôi nói rằng không phải bọn này chỉ có cái mặt và chân màu đen thôi đâu mà toàn bộ da, thịt, xương và ngay cả bộ đồ lòng của chúng cũng có màu đen tuốt tuồn tuột. Không biết học được ở đâu mà ông có kiến thức uyên bác lắm. Ông còn biết người ta nuôi gà ác không nhằm để đem đi đá như mình mà chỉ dùng để chế biến thức ăn vì thịt gà ác có rất nhiều dinh dưỡng có thể điều trị được nhiều thứ bệnh cho con người.
    Lúc kéo quân sang lãnh địa của lũ gà ác, chúng tôi đã mệt lử vì quá vất vả khi phải đối phó với lũ gà tre. Tưởng rằng sẽ lại vất vả khi tiếp tục cuộc chinh phạt lần này, nhưng nào ngờ bọn gà ác không ngoan cường như gà tre. Chúng tôi tiến thẳng vào nơi cư ngụ của chúng mà không hề gặp phải bất cứ một sự kháng cự nào. Bọn gà ác cứ thấy chúng tôi đi đến đâu là chúng chạy mất dạng đến đó. Tên nào chạy không kịp liền bị chúng tôi sát hại ngay. Mãnh đất bình yên này nay trở nên tan hoang trước sự càn quét dã man của chúng tôi.
    Chiến thắng quá dễ dàng làm tôi càng trở nên tự phụ. Tôi nghĩ rằng mình sẽ không còn đối thủ nữa. Và thế là tôi tiếp tục ra lệnh cho đàn em tiến xa hơn nữa cho thỏa mãn lòng tham và cũng muốn khẳng định mình là bá chủ thiên hạ. Đi đến đâu chúng tôi gáy vang đến đấy sẵn sàng thách thức bất cứ lũ gà nào muốn ra chống cự.
    Đang chán nản vì chẳng tìm được đối thủ thì chúng tôi chợt nghe tiếng gáy rất lạ vọng lại từ xa. Tiếng gáy tỏ rõ sự uy vũ chứ không hiền lành như tiếng gáy của bọn gà tre, gà ác. Mừng vì sắp sửa gặp được đối thủ thật sự, sắp sửa có dịp sử dụng những miếng võ cổ truyền, tôi gáy lên thật to đáp lại rồi giục đàn em cùng gáy để khiêu khích. Quả thật, chúng tôi chẳng cần phải đợi lâu. Chỉ sau ít phút, tôi đã trông thấy thấp thoáng cả chục chiến binh ở sau lũy tre phía giáp với bờ ruộng từ từ tiến lên. Chúng dàn hàng ngang rồi cùng làm những động tác trông thật buồn cười. Đầu tiên chúng ngẩng cổ cao lên gáy rõ to: ò…ó…o…o. Sau đó, chúng dùng các móng chân sắc nhọn bới bới dưới đất vài cái rồi lại cúi xuống mổ mổ bâng quơ mấy cái như kiểu đang ăn. Xong, chúng lại ngẩng cổ lên gáy nữa. Cứ mỗi một chu kỳ như vậy, chúng lại tiến thêm vài bước. Tôi biết chúng làm thế là để dẫn dụ cho chúng tôi đến gần rồi bất ngờ ra đòn. Nhưng đời nào chúng tôi lại bị lừa phỉnh bởi những chiêu trò trẻ con đó. Tôi ra lệnh cho đàn em phải hết sức cẩn trọng trước khi xuất chiêu. Còn chúng thì vẫn cứ lạng qua lạng lại, hết xệ cánh bên trái lại xệ cánh bên phải xuống tận chân vẻ kên kiệu trông thật đáng ghét. Bực quá, tôi quyết định cho đàn em tấn công. Lúc gần xáp lá cà, bỗng một tên trông có vẻ già dặn nhất đàn cứ nhìn chằm chằm vào Điều Ô tỏ vẻ ngạc nhiên lắm:
    – Tao nhớ đã giết chết mày rồi mà, sao mày còn có mặt ở đây nữa? Cú đá vào nách eo chí mạng đó mà chỉ làm mày mù có một mắt thôi ư?
    Điều Ô cũng ngạc nhiên không kém:
    – Ông nói gì tôi không hiểu. Tôi chỉ mới thấy ông lần đầu làm sao mà bị ông giết được?
    – Rõ ràng tận mắt tao thấy mày hộc máu mồm, rồi bị ông chủ túm hai cẳng lôi về khi mày đã tắt thở rồi mà!
    Lão hơi lùi ra xa một tí, như để ngắm lại Điều Ô một lần nữa cho kỹ rồi khẳng định:
    – Đừng giả đò vờ vịt nữa. Mày chính là thống soái Điều Ô ở xóm trên đã từng nổi danh một thời nhưng đã bị tao hạ gục trong một trận đấu lịch sử vào mùa hè năm ngoái tại sân đình đây mà! Phép lạ nào mà làm mày sống lại vậy?
    Điều Ô nghiêng cái đầu sang một bên, tôi biết không phải vì nó nghe không rõ mà nó chỉ muốn điều chỉnh con mắt cho nhìn thấy lão rõ hơn, thành ra mặt nó thì hướng về phía tôi nhưng nó lại nói chuyện với lão già lạ mặt kia:
    – Đúng. Tôi là Điều Ô. Nhưng không phải là Điều Ô thống soái. Thống soái mà ông vừa nói tới chính là bố tôi đấy.
    – À ra thế! Thì ra mày là Điều Ô con. Thảo nào mà trông mày giống cha như đúc, nhất là cái bộ lông màu đỏ xẩm, xen lẫn màu đen xanh óng ánh kia kìa. Chà, chà, lại còn cặp mắt chữ điền trông mới giống làm sao! Quả là tướng mạo phi thường. Nhưng sao lại để mù hết một con mắt thế kia vậy? Tôi nghiệp. Chắc là huynh đệ tương tàn hả?
    Nghe lão ta nói giọng trịch thượng, tôi chỉ muốn đá cho lão một cú ngay tức khắc nhưng nghĩ tới chuyện lão đã từng hạ gục bố tôi khiến tôi phải dè chừng. Tôi lùi lại một chút để quan sát lão cho kỹ hơn. Lão khoác một bộ cánh màu đen xen lẫn màu xám tro trông thật bẩn và xấu xí. Trông lão bẩn và xấu xí không phải vì cái màu lông mà là vì số lông ấy quá ít lại chỉ mọc ra một cách xơ xác trên hai cánh và cái đuôi của lão thôi, còn thì toàn thân lão chỉ trơ ra một làn da sần sùi màu đỏ thẫm. Với cặp đùi to, chân dài có vảy mỏng màu vàng nhạt, các ngón chân thắt từng đốt nên trông lão tuy già nhưng xem ra vẫn còn gân guốc, khỏe mạnh lắm. Trên cái ức trần mang đầy những vết sẹo như có gắn huy chương, chứng tỏ lão đã có một bề dầy trận mạc. Ấn tượng nhất là cái cần cổ trụi lủi không có một cọng lông nào suốt từ đầu đến tận cánh. Mỗi khi lão ngẩng cổ lên há miệng thật to ra gáy thì cái cần cổ ấy uốn éo trông giống như con rắn. Thảo nào mà hồi đó tôi nghe nói tên giết bố tôi là gả Đầu Xà. Sau này tôi lại nghe mấy lão gà ta ục ịch ở xóm tôi rỉ tai với nhau rằng ở mãi tít xóm dưới có một lão Đầu Xà thuộc giống gà nòi chuyên ngủ trên cây thòng đầu xuống đất. Ban ngày canh giữ lãnh địa rất nghiêm ngặt. Hễ thấy bất cứ kẻ lạ mặt nào xâm phạm là lão, cùng đàn con rượt đuổi, nếu kẻ nào chạy không kịp là bị lão giết ngay tức khắc. Lúc nghe mấy lão này nói, tôi chẳng tin. Tôi nghĩ mấy lão gà ta là một lũ nhát ke, chỉ lo ăn uống cho mập cái thây rồi tán chuyện chứ làm gì dám mò xuống tận dưới này mà biết Đầu Xà với Đầu Xiếc. Bây giờ tận mắt chứng kiến một đội quân hùng hậu với thành tích lẫy lừng của lão Đầu Xà, tôi mới tin mấy lão gà ta nói thật. Nhưng với lòng kiêu hãnh xen lẫn tính tự phụ, tôi không hề nao núng.Tiến tới đối mặt với lão Đầu Xà, tôi nói, giọng đầy thách thức:
    – Vậy ra chính ông gả Đầu Xà, tên đã giết hại bố tôi hồi năm ngoái.
    – A, thằng này xem ra cũng bản lĩnh đấy nhỉ? Đúng, tao là Đầu Xà – Thống soái xóm dưới đây. Mày chắc là thủ lĩnh của bọn này hả? Hôm nay chúng mày đến tận đây có việc gì không?
    Nhận thấy đây là cơ hội tốt nhất để chúng tôi lấy cớ trả thù mà chiếm lấy lãnh địa này, tôi liền nói:
    – Chính ông giết bố tôi thì bây giờ ông phải đền mạng. Không nói lôi thôi, hãy xuất chiêu đi!
    – Thằng bé này hay thật. Tao với cha mày tỷ thí võ nghệ với nhau chứ đâu phải chuyện ân oán giang hồ mà chúng mày kéo đến đây gây sự. Mau cút về ngay kẻo mang họa vào thân đó.
    – Ông đừng có mà hăm dọa. Hãy cứ xem như đây là cuộc tỷ thí. Nếu ông thắng chúng tôi sẽ rút về ngay.
    – Tao sợ đến lúc đó mày sẽ không còn mạng để về nhà nữa. Nghĩ tình chúng mày còn bồng bột lại mất cha, tao không đánh. Mày lại muốn gây sự. Thôi được. Tao sẽ chiều ý mày. Có gì thì mày cũng đừng trách lão già sao không nói trước.
    Nói xong, lão bước tới lấy thế tấn chùng chân xuống, đưa cái cần cổ trụi lủi về phía tôi, hạ thấp cái đầu xuống, dứ dứ cái mỏ trông vẻ rất điệu nghệ. Tôi cũng thủ thế tấn, nhìn thẳng vào mặt lão, phùng lông cổ ra, đưa mỏ nhá về phía lão hai cái rồi bất ngờ tung một đòn đá xỏ ngang từ trên cao nhưng lão đã nhanh chóng tránh kịp. Lão lùi lại vài bước lấy đà bay lên cao rồi tung liên hoàn cước đá phủ đầu. Tôi cúi xuống thật thấp rồi dùng thế luồn lách đâm lườn, xỏ vỉa, đá mé hầu nhưng cựa không trúng vào nách eo mà trúng ngay ức. Chỗ đó da lão quá dầy lại dai nữa nên cựa của tôi không thể đâm sâu vào trong cũng không thể rút ra được khiến chân phải của tôi bị treo trên mình lão đầu dốc ngược xuống đất. Tôi lúng túng lấy chân trái đạp vào ức lão để gỡ cựa ra nhưng gỡ mãi không được còn bị lão lôi đi một đoạn rồi dùng mỏ thép mổ vào cái diều đang chứa đầy giun làm tôi đau điếng. Tôi kêu lớn nhờ đàn em đến cứu. Nhưng lúc đó hầu như tất cả bọn chúng đều bị các con của lão tấn công. Một cảnh hỗn chiến diễn ra vô cùng ác liệt. Tiếng đập cánh phành phạch, rồi tiếng những cú đá như trời giáng nghe huỳnh huỵch làm bụi bay mù trời. Tôi không còn phân biệt được đâu là đàn em của tôi, đâu là con của lão nữa. Đang cố gắng dùng chân trái quơ quơ trước mặt lão để đỡ những cú mổ liên tục của lão vào mình tôi thì tôi nghe tiếng Xám Khô hô lớn:
    – Em đã hạ được một thằng rồi. Anh yên tâm để em hạ tiếp lão này giúp anh.
    Tôi vừa quay lại thì đã thấy Xám Khô nhảy tới bay thật cao dùng thế mã kỵ đá bản lưng trúng ngay đầu của lão. Cú đá thật đẹp mắt khiến lão đau điếng nhảy cẫng lên nên đã làm cho cựa của tôi tuột ra khỏi da của lão. Lão lấy lại thế tấn, vừa múa cái cần cổ như rắn hổ mang về phía tôi vừa hô lớn:
    – Tử Mỵ đâu! Mau ra đòn giết ngay thằng này dùm ta đi con.
    Nghe tên Tử Mỵ, tôi giật mình nhớ lại chuyện trước kia, khi bố tôi vừa mới qua đời, ông chủ của chúng tôi đêm nào cũng quan sát chúng tôi ngủ. Có hôm tôi còn nghe ông ấy dặn cậu con trai:
    – Nếu con thấy có chú gà nào chỉ thích ngủ dưới đất trải dài cổ, xoãi cánh ra như kiểu giả chết thì con hãy cho ba biết ngay để ba có chế độ chăm sóc đặc biệt cho nó.
    Rồi ông còn giải thích thêm:
    – Con biết không, gà ngủ kiểu như vậy người ta gọi là tử mỵ, thuộc loại hết sức quý hiếm. Chúng rất gan dạ, đại tài, khó có gà nào địch nổi.
    Nhưng tám anh em chúng tôi không có đứa nào ngủ kiểu đó cả. Nay, nghe lão Đầu Xà này kêu “Tử Mỵ” tôi không khỏi lo lắng hồi hộp chờ xem chiến binh này sẽ chiến đấu ra sao. Vừa lúc đó tôi nghe một tiếng “Quác” vang lên thất thanh từ phía sau. Vội quay lại, tôi thấy Điều Ô gục xuống, máu tươi phun ra từ miệng và mũi, giãy lên đành đạch vài cái rồi bất động. Tôi chưa hết kinh hoàng thì tên vừa sát hại Điều Ô nửa chạy nửa bay như kiểu khinh công trên mặt nước, trong nháy mắt đã sà đến ngay trước mặt Xám Khô. Lão Đầu Xà khoái trá ra mặt, hô lớn:
    – Đúng rồi đó Tử Mỵ. Con giết ngay nó đi. Nó dám đá phủ đầu ta đó. Còn thằng “Đại ca lãnh đạo” này để ta tính.
    Nói rồi lão quăng hai chân đá tạt từ mé trái sang. Tôi định báo cho Xám Khô biết cần phải hết sức cảnh giác đối với tên Tử Mỵ này thì phải vội vàng nhún chân bay cao, để tránh cú đá của lão. Lúc vừa hạ xuống đất chưa kịp lấy lại thế tấn thì tôi đã thấy tên Tử Mỵ dùng mỏ túm lấy cổ Xám Khô như muốn nhấc bổng lên rồi tung cả hai chân đá mạnh vào hai cạnh lườn làm Xám Khô té bật ngửa. Xám Khô vừa ngóc đầu lên, chưa kịp đứng dậy thì đã bị hắn quăng chân không, đưa cựa xuyên qua đầu khiến Xám Khô chết ngay tức khắc. Tôi lạnh cả người vì từ trước tới giờ tôi chưa từng chứng kiến một chiến binh nào lại có những cú đá mạnh mẽ, tàn khốc và nhanh chóng hạ gục đối phương đến như vậy. Chưa kịp xử trí ra sao trước tình thế này thì tôi lại nghe lão Đầu Xà ra lệnh cho tên Tử Mỵ:
    – Khá lắm! Con hãy chạy sang tiếp các em con ở đằng kia đi! Thằng này con cứ để cho ta.
    Tôi biết lão muốn trực tiếp đối phó với tôi nhằm giữ chân tôi để thực hiện chiến thuật phân tán lực lượng. Trước tình thế này buộc tôi phải tìm mọi cách hạ lão ta càng sớm càng tốt để còn tính tới chuyện giải cứu đàn em trước nguy cơ bị những chiến binh siêu hạng của lão giết hại. Nghĩ thế, tôi ra đòn tấn công lão liên tục. Nhưng với kinh nghiệm lão luyện, lão đã dễ dàng tránh được hầu hết các thế đá của tôi. Tôi chợt nghĩ tới kế chạy kiệu mà đã có lần Điều Ô dùng để đánh gục tôi rồi lên làm huynh trưởng. Trước đây, tôi thường phê phán gay gắt thế đá này vì cho rằng đây là thế hèn hạ nhất mà những chiến binh có tinh thần thượng võ không bao giờ sử dụng. Nhưng bây giờ bí quá tôi không còn cách nào khác nếu muốn hạ được lão Đầu Xà kỳ cựu này. Tôi nhún chân bay qua đầu lão, đá liên hoàn cước trên không, lão nhẹ nhàng cúi ngưới né tránh. Lúc tôi đáp xuống thì phao câu của tôi đang quay về phía lão, lão liền dùng mỏ giữ túm lông ở lưng gần chỗ phao câu của tôi rồi tung cước đá từ phía sau. Tôi nhảy ra nương theo cho giảm lực đá của lão, rồi nhân lúc đó giả vờ đau đớn bỏ chạy nước kiệu. Lão đắc thắng đuổi theo một đoạn, tôi bất ngờ quay một vòng đá giò lái tạt vào mặt lão, cựa xuyên qua mang tai trổ ngược lên đỉnh đầu, dính vào sọ của lão. Tôi phải rút thật mạnh mới lấy được cựa ra, lão kêu lên ặc ặc vài cái rồi chết tươi. Giết xong lão Đầu Xà, tôi quay lại chiến trường thì thấy thằng Hoa và thằng Nhạn bị bốn năm chiến binh của lão rượt đuổi đang chạy tít ở đằng xa. Còn thằng Ó thì đang nằm thoi thóp dưới gốc cây xoài. Tôi hoảng hốt nhìn quanh tìm thằng Cải và Ô Ướt nhưng chẳng thấy chúng đâu. Đang tính chạy theo cứu thằng Hoa và thằng Nhạn thì tôi nghe từ phía sau bụi tre gai tiếng kêu cứu của Ô Ướt:
    – Tía Ngũ Sắc ơi, chúng nó đông quá, em đánh không nổi, thằng Cải vừa mới hy sinh rồi.
    Tôi vội chạy vòng ra phía sau bụi tre gai thì thấy một mình Ô Ướt phải đánh với hai chiến binh, còn thằng Cải thì đang nằm gục dưới chân của Tử Mỵ. Vừa thấy tôi, tên Tử Mỵ xòe đôi cánh dài như cánh đại bàng khinh công bay tới, nhẹ nhàng đáp xuống cách tôi một đoạn khoảng vài mét. Nhìn dáo dác chung quanh không thấy lão Đầu Xà, hắn hốt hoảng:
    – Cha tao đâu? Cha tao đâu?
    Rồi chẳng đợi tôi trả lời, hắn vội chạy ngược trở ra phía trước bụi tre gai. Một lát sau, chắc là đã tìm thấy xác lão Đầu Xà, hắn quay lại với bộ mặt vô cùng giận dữ:
    – Chính mày đã giết cha tao phải không? Bây giờ mày phải đền mạng.
    Nói rồi hắn xông thẳng tới trước mặt tôi. Tôi lấy thế tấn, chùng chân xuống, phùng lông cổ ra đối mặt với hắn. Lúc này tôi mới có dịp nhìn kỹ. Hắn cũng khoác trên mình một bộ lông màu đen xen lẫn màu xám tro giống lão Đầu Xà nhưng dầy và mượt hơn. Nhìn thẳng, gương mặt hắn trông hao hao như cú mèo bởi cặp mắt tròn xoe với con ngươi màu nâu mở lớn dị thường và cái mỏ quắp trông thật dữ tợn. Toàn thân hắn toát lên vẻ sát khí làm tôi hơi rợn người, nhưng tôi vẫn kiên cường nhìn thẳng vào mặt hắn, sẵn sàng trong tư thế phá bất cứ những thế đòn nào khi hắn xuất chiêu. Hắn cũng phùng lông cổ ra, xòe rộng đến nỗi che kín hết cả thân mình. Đầu hắn đưa lên đưa xuống, thụt ra thụt vào nhanh nhẹn và liên tục như kiểu các võ sĩ quyền anh dứ dứ găng tay về phía đối phương trước khi ra đòn vậy. Bất ngờ hắn tung hai chân đạp về phía trước, dùng cả tám móng sắc như vuốt mèo bấu chặt lấy cổ tôi ghì xuống rồi cứ thế mà mổ vào lưng tôi những cú đau điếng. Với tư thế xáp lá cà này tôi không có cách nào mà dùng chân đá hắn được nên đành cố chịu đau, gồng cổ, ngấc lên cao làm hắn mất thăng bằng ngã lộn ra phía sau. Nhân lúc đó tôi dùng chân trái đứng trụ còn chân phải tôi quào thật mạnh vào diều của hắn làm hắn đau điếng buộc phải buông cổ tôi ra để đứng dậy phản công.
    Trở lại thế tấn, tôi vừa đưa mỏ nhá liên tục về phía hắn vừa tìm sơ hở của hắn để dùng thế luồn lách đâm lườn, xỏ vỉa. Đang chuẩn bị thực hiện một cú đánh hiểm hóc thì tôi nghe một tiếng “phụp” thật ngọt phía bên Ô Ướt rồi tiếng “Quác” đau đớn quen thuộc vang lên cùng lúc với tiếng vỗ cánh phành phạch. Tôi quay lại. Thì ra Ô Ướt đã trúng cựa, nằm rũ rượi dưới chân một chiến binh của lão thống soái Đầu Xà, đầu bê bết máu. Tôi chưa hết kinh hoàng vì lại chứng kiến một cái chết thảm khốc nữa của người anh em thì bị tên Tử Mỵ mổ ngay đầu rồi liền sau đó hắn tung một cú đá cực mạnh. Lại một tiếng “phụp” nữa. Một cảm giác như có vật nhọn đâm thẳng vào ức làm tôi đau nhói. Tôi định phản công nhưng bỗng dưng đôi chân tôi bủn rủn, đầu óc tôi quay cuồng, không còn sức để chiến đấu nữa:
    – Mày đã trúng cựa của tao rồi đó. Nhìn xuống ức đi, máu đang chảy ra đầm đìa kia kìa. – Tử Mỵ nhìn thẳng vào mặt tôi nói vẻ đắc thắng.
    Tôi nghe hắn, nhìn xuống. Quả thực máu đã trào ra làm ướt hết cả một đám lông ở vùng ức. Tôi hốt hoảng bỏ chạy. Cứ cắm đầu mà chạy, chạy bán sống bán chết. Chạy mãi, chạy mãi không dám quay đầu lại xem chúng có đuổi theo hay không. Đến lãnh địa của lũ gà ác, tôi thấy cảnh vật tan hoang, không có một bóng gà nào ở đây cả. Chỉ còn đó những dấu chân tàn phá của chúng tôi. Chắc là vì sợ hãi quá mà lũ gà ác đã trốn đi mất hết rồi. Tôi tiếp tục băng qua con đường mòn men theo cái ao, tới một khu vườn đầy ổi, tôi biết đã đến lãnh địa của gà tre. Lúc này, tôi rất sợ bọn gà tre sẽ nhân cơ hội tôi đang bị thương mà trả thù. Nhưng tuyệt nhiên không. Có lẽ trông thấy cái dáng thảm hại của tôi, chúng nó cũng chẳng thèm đá làm gì cho bẩn chân. Tôi chỉ nghe chúng nó chế giễu tôi thôi:
    – Thật đáng đời cho kẻ tham lam lại huênh hoang, hống hách.
    – Có thế nó mới chừa cái thói chuyên đi bắt nạt kẻ yếu hơn chứ!
    Mặc kệ chúng nó muốn nói gì thì nói, tôi chỉ cố hết sức chạy, mong sao cho mau chóng về đến lãnh địa của mình. Bây giờ chỉ có về đến đó tôi mới có cảm giác an toàn thôi.
    Ơ kìa, hàng rào quen thuộc kia rồi! Tôi dùng hết sức tàn chạy đến đó tìm cái lỗ ở sau đống rơm. Khi tìm được nơi duy nhất có thể trở về nhà thì tôi cũng đã kiệt sức. Tôi cúi xuống thật thấp chui được nửa mình qua cái lỗ đó rồi khuỵu xuống không tài nào lách qua được nữa. Tôi thấy rát ghê gớm ở vùng cổ và đau ê ẩm ở vùng đầu, vùng ức. Máu vẫn rỉ ra ở các vết thương mỗi lúc mỗi nhiều, tôi nghĩ mình đã sắp về với tổ tiên nên rất mong gặp được đàn con để có vài lời trăn trối với chúng. Tôi cố gắng gọi thật to. Tôi cần phải nói với các con tôi những điều này trước khi tôi nhắm mắt: “Các con ơi, nhớ lấy lời ta là hãy luôn rèn luyện đức tính khiêm tốn, đừng bao giờ bắt chước ta mà huênh hoang, khoác lác, tự cao tự đại. Các con cũng cần phải tôn trọng chủ quyền lãnh địa của mọi loài gà, đừng ỷ mạnh mà hung hăng, hống hách bắt nạt kẻ yếu, chiếm lấy những cái không thuộc về mình để rồi phải chuốc lấy thất bại thảm hại như ta.”. Nhưng tiếng của tôi chỉ còn là những lời thì thào trong gió nên không có ai nghe cả. Một lát sau, tôi nghe có tiếng chân người bước đều trên thảm cỏ. Tiếng sột soạt mỗi lúc một gần. Rồi tiếng ông chủ reo lên:
    – Bà ơi, Tía Ngũ Sắc đây rồi. Thì ra bầy gà của mình đã chui qua cái lỗ này mà đi đá nhau với đàn gà xóm dưới. Mà sao chỉ còn có ba con? Năm con nữa đâu rồi? Con Hoa và con Nhạn chạy về lúc nãy bị thương nặng quá bà làm thịt chưa? Để tôi xem con này, nếu tệ quá thì bà làm thịt nốt dùm tôi rồi đem hầm sả một thể.
    Nghe ông chủ nói mà tôi lạnh cả người. Tôi không sợ chết. Tôi đáng phải đền mạng cho những gì tôi đã gây ra. Tôi chỉ thương xót cho đàn em đã vì tôi mà kẻ phải bỏ mạng ở xứ người, kẻ phải chết dưới tay của ông chủ. Tôi ân hận vô cùng vì đã không nghe lời Điều Ô để rồi phải trả một cái giá quá đắt cho sự đường đột của mình.
    Ông chủ bước tới, một tay vuốt vuốt lưng tôi, một tay đỡ lấy ức tôi mà nhấc bổng lên. Ông ấy vạch từng đám lông trên người tôi quan sát các vết thương, rồi nói:
    – Con này còn cứu được. Làm thịt thì uổng lắm. Mình dưỡng vài tháng, nó khỏe lại. Nếu không thích đá thì mình có thể đem bán cũng có giá lắm.
    Lúc này tôi chỉ muốn chết quách đi cho rồi, sống làm gì cho nó nhục với đàn con. Nhưng số phận của tôi nằm trong tay ông chủ, tôi không thể tự quyết định được.
    Ông chủ đưa tôi vào nhà, khâu lại những vết thương cho tôi, thoa thuốc rượu vào những vết thương đó rồi nhốt tôi vào trong một cái lồng để chăm sóc đặc biệt, cách ly hoàn toàn với vợ con tôi.
    Một tháng sau, tôi khỏe lại. Không hiểu sao ông chủ không giữ tôi ở lại mà lại bán đi. Người ta bỏ tôi vào trong một cái giỏ bàng có đục cái lỗ để cho tôi thò đầu ra thở. Tôi được người ta đưa lên xe rồi chở đi. Đi xa lắm. Xa tít tận chân trời. Tôi biết mình sẽ không còn bao giờ có thể trở về lãnh địa của mình được nữa.
    Thưa các bạn, bây giờ mặc dù tôi đã sống lưu vong nơi đất khách quê người nhưng tôi vẫn luôn luôn mong muốn cho cái giống gà nòi của tôi ở quê nhà hãy từ bỏ ngay cái thói huênh hoang, hống hách, ngang tàng, chuyên đi bắt nạt vô cớ những kẻ yếu thế. Cái hậu quả thảm khốc mà tôi và những người anh em đã phải gánh chịu chẳng lẽ không đủ làm bài học để cho hậu thế tu thân tích đức? Rất tiếc, tôi đã không có cơ hội để kể hết với đàn con những gì tôi đã trãi qua trong cái ngày kinh hoàng đó.
    Giờ đây, chắc chúng nó lại hung hăng sang hàng xóm gây sự rồi cướp bóc. Và cũng chắc rằng đến một lúc nào đó, chúng nó cũng sẽ nhận lấy hậu quả thảm khốc như tôi.
    Rạch Giá ngày 26.12.2014
    NP
     

    Quan tâm nhiều
    Sách gà tự soạn
    Sách gà tự soạn bởi admin, 21/4/23 lúc 08:43
    Chỉnh sửa cuối: 4/2/16
    ngoctuan thích bài này.

Nếu chưa có nick trên chimcanhviet.vn thì dùng nick facebook bình luận nhé